Chương 2: Xuyên Không

"Ngô, đây là cái nào địa phương" Hoàng Quân Thư mở bừng mắt, nhất thời có chút hoảng hốt, lọt vào trong tầm mắt là cái kia trướng giường cổ xưa hoành tráng, dát vàng, đầy xa hoa mà tinh mỹ vật phẩm. Chưa kịp nhìn hết thảy xung quanh, đầu đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, cùng với cái kia từng đợt, từng đợt, truyền vào đầu óc ký ức. Đem bản thân cơ hồ đau đến tận sâu linh hồn, đây là cái chứng thực nói cho bản thân là đã hồn xuyên như trong tiểu thuyết viết.

Đầu truyền qua đoạn kí ức, Hoàng Quân Thư trái tim phải chịu đại đại kinh hách. Vốn tưởng rằng mình như vậy hồn xuyên qua xinh đẹp con quan quý to, thành nhà giàu đại tiểu thư. Ai ngờ vận mệnh đông đưa cho ta lớn nhất đại kinh thiên động địa việc. Ta thế nhưng xuyên thành Hoàng Đế còn cùng họ khác tên Hoàng Quân Phàm. Đột nhiên nhớ đến cái gì sờ sờ chính mình nữa người dưới, ta thật sự không muốn sống nữa, ngơ ngác nằm trên giường. Ôi thần linh ơi, như thế nào một nữ nhân xuyên lên nam nhân thân. Có xuyên lộn người không vậy.?

“Ai có thể nói cho ta biết! Ta vì cái gì sẽ biến thành như vậy.! Tưởng ta như vậy 21 thế kỉ tốt đẹp công dân, không trộm cướp. Không làm gì trái pháp luật, còn có rất tốt tiền đồ. Vì cái gì đem ta sấn đến cái này cổ đại, không có điện tử, còn thật đem ta đương cái Hoàng Đế xấu xa như thế này. Vì cái gì! Ông trời! Ngươi ghen ghét ta" Hoàng Quân Thư trong lòng không ngừng lên án ông trời.

Ta không biết bản thân mình là mai mắn hay là bất hạnh. Hoàng Quân Thư ta, không phải, mà bây giờ phải gọi Hoàng Quân Phàm ta. Lúc trước là cái yêu thích lịch sử Trung Quốc nhưng cái này Triều Đại chưa từng xuất hiện trong lịch sử Trung Quốc. Theo nguyên chủ kí ức, biết được cái này Triều Đại kêu Hoàng Quân quốc là cái quốc gia lớn nhất, cường thịnh nhất, trong ba quốc, phía tây là Minh Thành quốc, phía bắc Trăng Ngọc quốc và những tiểu quốc nhỏ phụ cận.

Chế độ như những triều đại xa xưa của Trung Quốc. Nguyên chủ kế vị đến nay đã mười chín. Tiền nhiệm mấy năm này chỉ lo xa hoa, hưởng lạc, mãi mê ca kĩ, gϊếŧ phạt dô số, bỏ bê triều chính, nói đúng hơn là cái hôn quân. Mấy cái huynh đệ đều bị chết trong lúc cạnh tranh ngôi vị. Còn lại một Thân Vương Hoàng Quân Ngọc lúc trước tiên hoàng sủng hạnh cung nhân, sớm ngày đưa đi đất phong. Tránh được một kiếp.

Bất quá ta biết chính bản thân mình bây giờ. Càng như đi trên băng mỏng, đi sai một bước, là hậu quả không phải bản thân có thể tưởng tượng đến được. Hoàng Quân Phàm thở dài một hơi. Không biết bản thân tạo nên cái gì nghiệp. Nếu ta đã đến đây, ta sẽ thay người đem đất nước thống trị tốt nhất.

Hoàng Quân Phàm nhìn ra bên ngoài hô to: "Lý Toàn Tử."

Cửa mở ra, chạy vào một người, lập tức quỳ xuống: "Hoàng thượng cho gọi nô tài."

Hoàng Quân Phàm ngắm nhìn dưới chân phủ phục dáng người, nguyên lai là lão thái giám, theo nguyên chủ kí ức. Cái này hẳn là của ta tâm phúc. Hoàng Quân Phàm đứng lên đi về trước bàn, ngồi xuống: "Đứng lên đi"

Nhân cổ đại người lấy ánh mắt cổ quái nhìn ta. Lý Toàn Tử quỳ trên mặt đất khoảng ba ngốp trà mới đứng lên, hắn cẩn thận quan sát ta biểu tình, thật cẩn thận hỏi: "Hoàng.... Hoàng thượng, ngài cho gọi nô tài, có việc gì."