Những kẻ đến tìm Trần Tĩnh Kỳ, số muốn kết giao, số nghĩ lôi kéo, kẻ vì tư lợi, có người lại vì công lợi... tâm tình đủ dạng. Nhưng bất kể là bởi nguyên do gì, xuất phát từ đâu, đại diện cho phe cánh nào thì kết quả đều giống hệt như nhau, chẳng thể gặp được Trần Tĩnh Kỳ.
Tất nhiên cũng đã có người nán ở phủ Chất tử chờ đợi, nhưng mặc cho bọn họ cố công đợi chờ, Trần Tĩnh Kỳ vẫn không quay trở về. Lúc này, hắn đang tạm lánh ở một nơi khác.
...
Túy Vân thi quán.
Bên trong Thính Phong Các, tại tầng ba.
Viên Hi vừa đi đến cửa phòng thì đã nhìn thấy thân ảnh Trần Tĩnh Kỳ ngồi ở bên trong, cạnh chiếc bàn được đặt sát khung cửa sổ.
Hôm nay hắn mặc một bộ bạch y đơn giản, trên tay cầm một cây quạt giấy có hai chữ "Tự Tại" cách điệu viết trên bề mặt, thoạt trông cũng rất ra dáng văn nhân tài tử.
Viên Hi khẽ mỉm cười, nhấc chân tiến vào căn phòng rộng, khi chỉ còn cách chiếc bàn Trần Tĩnh Kỳ ngồi khoảng ba bước chân thì dừng lại. Nàng liếc xem chiếc bàn, nói:
- Ta nhớ đây hình như là chiếc bàn đặt dưới tầng một.
Trần Tĩnh Kỳ nhấp một ngụm trà, cười đáp:
- Ta thích ngồi trên cao, cho nên đã mang chiếc bàn đặt lên đây.
- Phúc bá giúp ngươi?
Viên Hi thấy chiếc bàn có kích cỡ không nhỏ nên chẳng cho rằng một mình Trần Tĩnh Kỳ có khả năng mang nổi.
Quả nhiên Trần Tĩnh Kỳ gật đầu thừa nhận bản thân đã nhờ Lưu Phúc hỗ trợ.
- Nhà ngươi rốt cuộc đã làm thế nào mà mua chuộc được Phúc bá vậy?
- Mua chuộc gì chứ? Ta chỉ là dùng lễ đối đãi, biết kính trên nhường dưới, vì thế cho nên được Phúc bá quý mến.
- Chỉ có như vậy?
- À, hình như ta có tiết lộ với Phúc bá một chút thông tin.
- Thông tin gì?
Viên Hi có chút hiếu kỳ.
Trần Tĩnh Kỳ lấy tay chỉ vào ghế, bảo nàng ngồi xuống, đợi nàng an vị xong rồi mới nói:
- Hừm... Ta nói với Phúc bá rằng ta và tiểu thư của ông ấy đang trong một mối quan hệ hết sức thân thiết và gần gũi, tuy hai mà một...
- Ngươi còn nói nữa thì đừng hỏi tại sao gừng lại cay, muối lại mặn, mà lá vàng lại rơi.
Bị Viên Hi cảnh báo, Trần Tĩnh Kỳ chỉ còn biết cười giả lả hai tiếng rồi liền lái sang chuyện khác.
- Hừ...
Viên Hi vươn tay đem bình trà cầm lên, tự rót cho mình một chén, uống vào một ngụm rồi nói:
- Trần Tĩnh Kỳ ngươi tối qua phong quang vô hạn, hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ quyền thế của Hạng đô tới bái phỏng, sao không ở nhà đón tiếp mà chạy tới Thính Phong Các của ta làm gì?
- Viên Hi ngươi thực cảm thấy ta nên đón tiếp bọn họ sao?
Viên Hi có chút im lặng. Nàng xoay chén trà đang cầm trong tay, suy nghĩ một lúc, chợt hỏi:
- Việc sẽ bị Hạng đế gây khó dễ, ngươi đã lường trước rồi phải không?
- Ngươi nghĩ sao?
Trần Tĩnh Kỳ không trực tiếp trả lời mà hỏi lại như vậy, kế đó đưa tay rót thêm trà.
- Chuyện ban thưởng, sắc phong, ngươi cũng đã sớm liệu?
Trần Tĩnh Kỳ nhoẻn miệng cười, kề môi uống cạn chén trà vừa mới rót.
Trong đôi mắt thoáng hiện qua một tia phức tạp, Viên Hi thở ra một hơi, thanh âm cảm thán:
- Trần Tĩnh Kỳ, ta chợt nghĩ có khi nào chính bản thân ta cũng đang nằm trong tính toán của ngươi hay không.
Lần này thì Trần Tĩnh Kỳ đã lên tiếng. Hắn lắc đầu mà rằng:
- Viên Hi, ta nghĩ câu đó nên để ta nói sẽ thích hợp hơn đấy.
Hai người tiếp tục hỏi han, chuyện trò thêm một lát thì Viên Hi đứng lên, theo đề nghị của Trần Tĩnh Kỳ đi xuống dưới lầu lấy rượu.
Lúc trở lên, trên tay nàng cầm theo bốn vò rượu, nhìn qua chẳng thấy nhãn hiệu gì.
- Ưʍ...
Ngay khi vò rượu đầu tiên vừa được khui mở thì mùi thơm liền lan toả khắp căn phòng, Trần Tĩnh Kỳ nhịn không được phải khịt mũi ngửi liền mấy ngụm.
- Viên Hi, đây là rượu gì mà thơm vậy?
- Hồng Lộ tửu.
Viên Hi vừa rót rượu ra chén vừa nói:
- Rượu này là đặc sản của đất Mân Đài, dùng gạo nếp trộn với gạo đang lên men, ủ kín, sau đó mới cho vào bình cất giữ, chí ít phải sau khoảng ba năm mới có thể lấy ra dùng, rượu càng để lâu hương vị càng đậm đà.
- Tối thiểu cũng mất những ba năm... Vậy mấy vò rượu này, chúng đã được cất giữ bao nhiêu năm rồi?
- Bây giờ thay vì Hồng Lộ tửu thì ngươi có thể gọi chúng là Bát Niên Hồng Lão tửu.
- Bát Niên Hồng Lão tửu... tám năm? Chậc...
Trần Tĩnh Kỳ nhìn mấy vò rượu tặc lưỡi, tới chừng ngẩng đầu lên thì lại cười hỏi Viên Hi:
- Viên Hi, ngươi đem rượu quý như vậy ra chiêu đãi ta, có phải trong lòng đối với ta đã rất yêu thích rồi không?
Miệng nới rộng, Viên Hi không đáp mà hỏi lại:
- Vậy còn ngươi? Ở trong lòng ngươi ta được đặt tại vị trí nào?
Ngươi hỏi, ta hỏi, nhưng câu trả lời thì rốt cuộc lại chẳng có ai đưa ra. Trần Tĩnh Kỳ, hay là Viên Hi thì đều giấu kín, cả hai nâng chén, cùng uống rượu, thỉnh thoảng cao hứng thì ra một câu đối, đọc một bài thơ. Bọn họ rất hiểu ý nhau, không có ai đề cập đến cuộc tranh đấu, những vấn đề chính trị nữa.
Từ lúc xế chiều, hai người uống cho đến khi trời tối mịt. Bốn vò Bát Niên Hồng Lão tửu hiện đã cạn sạch ba vò, vò thứ tư thì cũng chỉ còn lại chưa đến một phần năm. Bởi do là loại rượu mạnh cất giữ lâu năm nên cho dù tửu lượng rất cao thì lúc này Viên Hi cũng khó tránh có cảm giác hoa mắt chóng mặt.
- Ta hình như sắp say rồi.
Viên Hi vẫn bảo trì được sự tỉnh táo cần thiết, nhìn Trần Tĩnh Kỳ nói.
Ghế đối diện, Trần Tĩnh Kỳ nghe qua liền bảo:
- Ta muốn nhìn thấy ngươi say.
- Nữ nhân say rượu, Trần Tĩnh Kỳ ngươi lẽ nào chưa từng thấy qua?
Nói đoạn Viên Hi chuyển mình đứng lên, tiến đến bên khung cửa sổ, đưa mắt ngó xem khung cảnh bên ngoài.
Phía sau, Trần Tĩnh Kỳ cũng nhanh chóng đứng dậy. Có lẽ vì men rượu nên lá gan cũng lớn hơn bình thường, hắn vòng tay qua bờ eo thon thả yêu kiều của Viên Hi, nhẹ nhàng ôm lấy.
Viên Hi cũng không có phản kháng giống như mọi lần, để mặc hắn ôm.
Trần Tĩnh Kỳ áp mặt vào mái tóc đen tuyền của nàng, ngửi mùi hương trên mái tóc, khẽ giọng:
- Những nữ nhân khác làm sao có thể đem so sánh với ngươi.
- Ta đối với ngươi đặc biệt như vậy sao?
Viên Hi hỏi.
Đáp lại là một cái gật đầu:
- Phải. Ngươi đối với ta rất đặc biệt. Ngươi khiến cho ta không thể không nghĩ, không thể không nhớ.
Viên Hi im lặng, xoay người lại.
Bốn mắt giao nhau, một đỗi lâu cũng chưa ai lên tiếng. Bỗng, Trần Tĩnh Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn xuống. Viên Hi cũng chẳng né tránh, trái lại còn chủ động hé môi để người dễ bề tiến nhập...