Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Vương Ngự Nữ

Chương 257: Tỏ tường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Tử Y đứng đấy, thân thể run lên bần bật. Bộ dạng của nàng, phải nói rất chi doạ người. Đến mức khiến Phương Di - tì nữ thϊếp thân của nàng - cũng không dám tiếp cận.

- T-Tiểu thư...

- Về...

Hạ Tử Y gằn giọng, đưa chân cất bước, chả mấy chốc thân ảnh đã hoàn toàn khuất dạng.

Lúc vào trong xe, Phương Di vừa thu tay để tấm màn buông xuống thì bên cạnh Hạ Tử Y cũng tự mình tháo bỏ khăn che mặt. Theo đó, chân diện mục của nàng ngay lập tức hiển lộ.

Hoàn toàn trái với những lời suy diễn, cố tình châm chích của Trần Tĩnh Kỳ ban nãy, rằng Hạ Tử Y có khuôn mặt xấu xí, hoặc bởi do dị dạng bẩm sinh mà phải dùng khăn che mặt mỗi khi ra đường; thực tế, Hạ Tử Y rất đẹp, vô cùng đẹp. Dung nhan của nàng, từng đường từng nét đều cực kì sắc sảo, giống y như tạc. Dám cá, nếu Trần Tĩnh Kỳ vẫn còn ở đây, tận mắt nhìn thấy gương mặt này, thể nào hắn cũng sẽ ngạc nhiên.

Bởi do Hạ Tử Y quá ư xinh đẹp?

Mỹ nhân Trần Tĩnh Kỳ từng gặp qua nào có ít. Hiền thục ôn nhu, tao nhã thoát tục, thâm sâu bí hiểm, cao quý bất phàm... loại nào hắn cũng đều đã tiếp xúc. "Xinh đẹp", nó sớm chẳng thể khiến hắn rung động, trở nên thất thố. Lý do đủ để Trần Tĩnh Kỳ phải ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Tử Y đây là bởi nàng sở hữu một gương mặt hết sức quen thuộc đối với hắn. Một người mà hắn vẫn luôn rất mực lưu tâm phòng bị kể từ khi đặt chân lên đất Hạng: Hoàng hậu Triệu Cơ.

Không sai! Chính là vị mẫu nghi thiên hạ đó!

Khuôn mặt của Hạ Tử Y, nó rất giống! Cứ như là phiên bản tuổi thanh xuân của Hoàng hậu Triệu Cơ vậy!

Này đôi mắt sắc sảo, cặp mày phượng cong cong, hàng mi dài đậm nét... Này cánh mũi thon cao, làn da trắng sứ, môi mềm dụ hoặc... không khác một tí gì. Thậm chí ngay đến nốt ruồi trên môi của nàng cũng có kích cỡ tương đồng...

Người với người, có thể giống nhau tới như vậy?

- Tiểu thư...

- Về thẳng phủ hầu gia.

...

Khoảng giữa giờ hợi thì cỗ xe ngựa của Hạ Tử Y đến nơi. Trước cửa phủ hầu gia, ban đầu các thị vệ phụ trách canh giữ đã tỏ ra cảnh giác, nhưng ngay khi vừa trông thấy chân diện mục của Hạ Tử Y thì cả đám liền buông bỏ phòng bị, thậm chí còn hướng nàng cung kính hành lễ, gọi "tiểu thư".

Tâm tính vốn cao ngạo, lúc bình thường Hạ Tử Y đã chẳng buồn để ý, hiện tại dĩ nhiên lại càng không ngó ngàng. Nàng cứ thế cùng với Phương Di đi thẳng vào bên trong...

Một lúc sau, tại khu phía đông, phòng gia chủ.

Lúc này, trừ bỏ lão hầu gia Triệu Thừa Phong ra thì Hạ Tử Y cũng đang có mặt. Hoàn toàn trái ngược với bộ dáng cao ngạo trước đó, hiện giờ, dáng vẻ của nàng hết sức đáng thương.

Bộ dạng ủy khuất, hai mắt nhoè lệ, Hạ Tử Y nức nở với người trước mặt:

- Hức... Đại gia gia, người phải làm chủ cho Nhã nhi...

- Đứa nhỏ này, làm sao vậy?

Triệu Thừa Phong thầm hô quái lạ. Theo hắn nhớ thì cũng đã rất lâu rồi đứa cháu gái này của mình mới lại có bộ dáng ấm ức thương tâm giống như hiện tại.

Là ai đã ức hϊếp nó?

Mà, tại đất Thượng này, có kẻ nào lại to gan như thế chứ?

- Đại gia gia, con bị người ta ức hϊếp... Hắn khinh con, nói con không biết lễ nghĩa, còn bảo con xấu xí dị tật... Hức hức... Con không biết đâu, đại gia gia giúp con đòi lại công đạo đi...

Cái này...

Triệu Thừa Phong khẽ nhíu chân mày, nghi hoặc càng nhiều. Rốt cuộc là kẻ nào mà lại can đảm tới như vậy, khinh thị cả cháu gái Thọ Đình hầu, hơn nữa lại còn ngay chính trên đất Thượng này?

Triệu Nhã, đứa cháu gái này của hắn có tính khí ra sao, Triệu Thừa Phong hắn đây biết rõ. Nó tuyệt đối không bao giờ để bản thân chịu thiệt mà im lặng cho qua. Đáp trả gắt gao là đằng khác. Trước nay, hầu như chỉ có nó đi ức hϊếp người ta chứ chả ai đủ bản lĩnh chèn ép nó. Ấy vậy mà bây giờ...

- Tiểu nha đầu, rốt cuộc chuyện là thế nào?

- Hức...

Hạ Tử Y lấy tay lau nước mắt, thút thít đem sự tình kể lại. Tuy mỗi lần đề cập, đối với Trần Tĩnh Kỳ nàng đều có giọng điệu gay gắt, oán giận, nhưng không vì vậy mà đem tình tiết cải biên đi. Từng câu từng chữ của nàng đều phản ánh trung thực, mặc dù quan điểm thì có phần phiến diện.

Triệu Thừa Phong nghe xong đầu đuôi câu chuyện, không khỏi lắc đầu:

- Nha đầu con, nói đi là đi luôn nửa năm, vừa mới trở về đã liền chạy đến đài Vân Mộng cùng người ta hồ nháo, thua thiệt rồi mới nghĩ đến gia gia.

- Đại gia gia, lúc trước người cũng đã cho phép Nhã nhi rồi mà. Hơn nữa mỗi lần tham dự con đều đeo mạn che mặt... Gia gia, Nhã nhi của người bị người ta khi dễ như vậy... Hức... Lẽ nào người cứ để yên cho hắn hay sao? Hắn chẳng những khinh con mà còn xúc phạm đến dòng họ... Đại gia gia nhất định phải giúp con trừng trị hắn thật thích đáng!

Triệu Thừa Phong chưa vội đưa ra ý kiến, chỉ bảo Hạ Tử Y, hay đúng hơn là Triệu Nhã miêu tả lại hình dáng của kẻ đã ức hϊếp nàng, khiến nàng phải thương tâm ủy khuất.

Triệu Nhã dù có hơi nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, đem diện mạo Trần Tĩnh Kỳ miêu tả lại.

- Hắn cao như thế này, tóc búi thế này...

Triệu Thừa Phong im lặng lắng nghe, nghe xong lại bảo nàng tường thuật hình dung của những thuộc hạ đi theo bảo hộ Trần Tĩnh Kỳ.

Đối với bọn họ, mặc dù Triệu Nhã không mấy chú tâm, nhưng riêng hai người Phạm Duệ, Hà Lôi thì vẫn ít nhiều ấn tượng. So với mấy tên khác, gương mặt hai người này có nét đặc trưng riêng, rất dễ dàng nhận biết.

Mà, đúng dễ dàng nhận biết thật. Minh chứng là Triệu Thừa Phong chỉ vừa mới nghe qua vài câu đã lập tức xác định được ngay. Phạm Duệ, Hà Lôi, hai người này hắn vốn đã gặp. Như vậy, cái "tên khốn" được cháu gái hắn miêu tả là có "nụ cười nham nhở", "ánh mắt bần tiện", "dáng vẻ tiểu nhân" kia ắt hẳn chính là An vương Trần Tĩnh Kỳ.

"Cũng chỉ có hắn mới đủ bản lãnh áp chế Triệu Nhã."

Lấy tay vuốt nhẹ chòm râu, trong bộ trường y sẫm màu, Triệu Thừa Phong cho ra kết luận:

- Nhã, kẻ mà con nói là đã hϊếp đáp con, muốn ta tìm bắt, ta nghĩ là ta có nhận thức.

Có nhận thức?

Triệu Nhã cảm thấy ngoài ý muốn. Cái tên khốn kia xem tuổi tác cũng không lớn, hai lăm hai sáu là cùng. Trong thế hệ này, nào có mấy kẻ đáng để cho đại gia gia nàng lưu tâm chú mục. Vậy mà người lại nhận thức hắn, nghe cách gia gia người đề cập, dường như còn có ý xem trọng.

Hắn là ai?

Có thân phận gì?

- Đại gia gia, người thật biết hắn?

Triệu Nhã nắm lấy tay áo gia gia mình, cầu hạ lệnh truy bắt. Song, khiến nàng thất vọng là gia gia nàng lại lắc đầu từ chối.

Tại sao?

Không lẽ tên khốn kia có thân phận rất ghê gớm? Đến độ khiến đại gia gia nàng - nhạc phụ của đương kim Hoàng thượng - cũng chẳng dám động tới?

- Nhã, người đó không ở đâu xa, vốn dĩ đang làm khách trong phủ.

- Trong phủ? Ở đây?

- Ừm.

Triệu Thừa Phong gật đầu.

Triệu Nhã một bộ hấp tấp:

- Hắn ngụ ở phòng nào, người mau nói con biết!

- Tiểu nha đầu, người này... con không động được.
« Chương TrướcChương Tiếp »