Triệu Ôn Ôn nhận được email từ Quentin.
“Tối hôm qua lại mơ thấy em...”
“Ôn, anh hối hận rồi, anh muốn chuyển đến nước G sống với em, anh còn muốn bắt đầu học tiếng Trung.”
Không hiểu sao, Triệu Ôn Ôn đột nhiên nhớ tới mấy năm trước, cứ cách một đoạn thời gian cô lại mơ thấy Trình Phi.
Người bạn thích thời niên thiếu có thể ở trong tim bạn bao lâu?
Trong một giấc mơ, anh nắm tay cô đi qua bốn mùa, hôn lên mặt cô ở một góc phố và cười nhạo cô như bà già, khi anh ôm cô và quay đầu lại, Triệu Ôn Ôn nhìn thấy một cây nở hoa sau lưng anh.
Giấc mơ đẹp biết bao, khi tỉnh giấc buồn biết bao.
Triệu Ôn Ôn ngồi trên bàn làm việc buồn bã một lúc, đang định trả lời email của Quentin thì chuông cửa đột ngột vang lên.
Không phải đến rồi chứ, cô giật mình, nhanh chóng đứng dạy.
Mới vừa đi đến phòng khách, lại thêm một tiếng gõ cửa.
Triệu Ôn Ôn kéo cửa ra, “Quentin!”
Trình Phi một thân quần áo đen, tóc ướt dầm dề, mang theo một rương hành lý màu đen đứng trước cửa nhà cô.
“...” Triệu Ôn Ôn há hốc mồm.
“Nhìn thấy là anh thất vọng lắm à?” Trình Phi nhẹ giọng trêu chọc.
Triệu Ôn Ôn nắm chắc tay nắm cửa.
Muốn giải thích, lại dừng một chút, không biết bắt đầu từ đâu.
“Anh... có việc gì không?” Có chút ngượng ngùng, lại không biết tại sao anh lại đến.
Trình Phi nói thẳng, “Không phải em nói muốn anh yêu em sao?”
“...” Đấy chỉ là cái cớ để cô cự tuyệt thôi.
“Trong trường hợp này anh có thể lý giải vì, tiền đề là, em vẫn còn yêu anh không?”
Anh rõ ràng có chuẩn bị mà đến, logic rõ ràng, suy nghĩ rõ ràng.
Triệu Ôn Ôn đột nhiên có loại cảm giác tự mình đào hố rồi nhảy xuống.
Cho nên ngày đó anh cố ý sao.
Thử cô, bức bách cô, phá hủy phòng tuyến của cô, chạm đến điểm mấu chốt của cô.
“Cái này không quan trọng.” Trong lúc nhất thời Triệu Ôn Ôn chỉ có thể thuận miệng có lệ qua đi.
“Cái này rất quan trọng.” Nếu không xác nhận tiền đề như vậy thì anh làm sao cam tâm tình nguyện đến nơi này.
Trình Phi nói một cách bình tĩnh, nhưng ngược lại có vẻ Triệu Ôn Ôn có điểm chột dạ lấy trứng chọi đá.
“Trình Phi, nếu chúng ta không gặp lại thì sao....
“Nếu không gặp lại, anh có nhớ đến em hay không?”
Sau khi bình tĩnh lại, Triệu Ôn Ôn thành thật hỏi lại anh.
Không chiếm được vĩnh viễn rung động, mỗi một lần, mỗi một lần tỉnh lại từ trong mộng, cái cảm giác chưa đạt được, không viên mãn đau lòng như thế, cho nên mỗi khi nhớ tới đều khó có thể tự mình kìm nén.
Vì vậy, cô đã lựa chọn cách tự mình trục xuất đi.
Không có được tình yêu như mong muốn thì thế nào, cô vẫn có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.
Lừa mình dối người.
“Hiện tại anh nhìn em đi, cũng không phải là em của trước kia.” Triệu Ôn Ôn nói.
Có lẽ vẻ mặt cô quá mức bi thương, Trình Phi đột nhiên quyết định từ bỏ mọi luận điệu ngoại giao mà anh đã chuẩn bị tốt.
Anh buông xuống phòng bị, nói ra câu thành thật nhất kể từ khi bọn họ gặp lại.
“Never say never, vĩnh viễn đều không muộn. Anh đã đến, hiện tại, quyền quyết định nằm trên tay em.”
Trình Phi không thích đưa ra các giả thiết, cũng không bao giờ hối hận vì thời gian không thể quay ngược lại, và quyết định mà ai cũng có thể đưa ra là quyết định đúng đắn nhất ở thời điểm đó.
Lúc ấy, anh có quá nhiều việc phải theo đuổi, mà anh trước nay đều toàn lực ứng phó, không để lối thoát.
Hiện tại cũng vậy.
Triệu Ôn Ôn nhìn anh đầy hoài nghi.
Thật lâu sau, cô vẫn lắc đầu.
“Quên đi, Trình Phi...”
Cuộc sống đẹp nhất trong đời cô đã mất đi.
Cuộc sống cuối cùng mà chúng ta có được không phải là cuộc sống tốt nhất của chúng ta.
Đây là cái giá phải trả cho thanh xuân.
Lần thứ hai Trình Phi rời đi.
Lần này, bước ra khỏi cánh cửa màu lục đậm, anh đứng dưới lầu, ném chiếc rương hành lý màu đen sang một bên, xắn tay áo, lặng lẽ châm một điếu thuốc giữa đêm khuya.
Anh ngửa đầu nhìn lầu 4, ban công phòng cô.
Lần đầu tiên Trình Phi lọc và suy ngẫm về cuộc sống quá khứ của mình.
Trình Phi cho rằng bản thân không sai, ai cũng không sai.
Cuộc sống không phải do chính mình định nghĩa ----
Này có lẽ là bi kịch lớn nhất của nhân gian.
Nhu cầu của con người bị ép buộc bởi thời đại, họ không bao giờ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, cũng không thể chỉ lo thân mình.
Ở vùng nhiệt đới, lần đầu tiên Trình Phi cảm thấy tiết tấu làm việc lại chậm như vậy.
Chờ một email hay một cuộc điện thoại, khả năng một hai ngày đều không nhận được trả lời.
Tìm một người đứng đầu một bộ phận, khả năng mất tích cả buổi chiều.
Cùng một câu hỏi, khả năng hỏi qua năm người đều không có được câu trả lời rõ ràng.
Lúc nào cũng là mùa hè, đi làm đúng giờ là hiếm có, càng không có ai chủ động tăng ca đến đêm khuya.
Mọi thứ khiến Trình Phi, người đã quen với nền văn minh hiện đại và tiết tấu nhanh khó thích ứng.
Nhưng rất mau Trình Phi đã lựa chọn nhập gia tùy tục.
Có lẽ thân thể đã xây dựng lại hệ thống miễn dịch sau cơn sốt nên anh đã dần lấy lại tinh thần và sức lực.
Bởi vì anh mới đến nên các đồng nghiệp thay phiên nhau mời.
Mỗi cuối tuần hầu như đều ra ngoài vui chơi.
Một khi chấp nhận tiết tấu sinh hoạt như vậy, thiên nhiên vùng nhiệt đới cũng có nét mê người của nó.
Thứ sáu, sau khi lớp học kết thúc.
Triệu Ôn Ôn ôm sách giáo khoa từ phòng học đi xuống, đi qua hành lang dài màu trắng, chuẩn bị mở ô.
Ở cuối hành lang nhìn thấy Trình Phi, trong hoàng hôn, anh hơi cúi người, dựa vào chiếc xe việt dã mui trần màu xanh lam, đeo kính râm, ăn mặc như người địa phương, chiếc áo sơ mi vải lanh màu trắng cùng chiếc quần đùi đến đầu gối màu xanh nhạt.
Bởi vì thân hình cao lớn, dung mạo anh tuấn mà kiểu dáng thường thấy mặc trên người anh lại trông đẹp khác hẳn.
Anh luôn như vậy, rất khó để bỏ qua.
Triệu Ôn Ôn không nhanh không chậm mà đi qua.
Trình Phi ngẩng đầu nhìn cô, tháo kính râm xuống, “Tan học rồi à?”
“Anh tìm em sao?” Triệu Ôn Ôn nhàn nhạt.
“Ngày mai cùng mấy đồng nghiệp đi địa điểm khảo cổ của Volubilis, em có muốn đi cùng không?” Anh mời cô.
Triệu Ôn Ôn suy nghĩ một lúc, “Được.”
Cô vẫn sẽ phải gặp anh thường xuyên.
“Chín giờ rưỡi sáng anh đến đón em.”
Trình Phi nói xong mở cửa xe ra.
“Nhân tiện có muốn anh đưa em về không?” Lên xe, anh ân cần thăm hỏi một câu tượng trưng.
“Không cần, em có xe rồi.” Triệu Ôn Ôn nhàn nhạt cự tuyệt.
Trình Phi khẽ gật đầu rồi phóng xe đi.
Sáng hôm sau anh đã đợi cô ở dưới lầu từ sớm.
Triệu Ôn Ôn đúng giờ xuống lầu, sợ đường đi đến khu khảo cổ khó đi nên cô mặc váy sơ mi sọc trắng xanh và đi giày thể thao, đeo balo.
Cô còn mang theo một hộp sandwich và một bình nước trái cây lớn.
Đặt giỏ đồ ăn dã ngoại lên ghế sau, cô xoay người lại thắt dây an toàn, mới phát hiện hôm nay Trình Phi mặc áo thun sọc cùng quần đùi màu vàng nhạt, giống như đang mặc đồ tình lữ với cô vậy.
Giờ mà trở về thay quần áo lại cố tình quá, Triệu Ôn Ôn không chú ý tới nữa.
Volubilis là một tàn tích La Mã cổ đại được cho là cung điện của Pharaoh.
Đồng nghiệp đi cùng đã giúp bọn họ mua vé.
Trình Phi một tay cầm giỏ đồ ăn dã ngoại, một tay cầm ô cho cô, hai người đi cạnh nhau giữa đống đổ nát, dưới bục cao với những cột đá trắng. Anh chăm sóc cô đi chậm nên dần dần kéo ra khoảng cách với những người khác.
Họ cùng nhau đọc tiếng Latin trên bia đá cổ, phân tích quá trình tiến hóa, còn thấy được một bức tượng thần Venus bằng đồng.
Khi trở lại cửa vào phòng triển lãm thì thấy một chiếc ghế dài và ngồi xuống, cả hai người đều đổ mồ hôi.
Triệu Ôn Ôn rót một ly nước trái cây vẫn còn lạnh từ bình giữ lạnh cho Trình Phi, anh đã khát từ lâu nên một hơi uống sạch.
Họ cùng nhau ngồi ăn sandwich, nhìn ngọn núi màu xanh lá đằng xa sau đống đổ nát.
Những đồng nghiệp đi trước dần dần trở về, Triệu Ôn Ôn đem đồ ăn phân cho họ.
Có người nở một nụ cười ái muội và hiểu ý.
Tha hương ở nước ngoài, vùng nhiệt đới, các đồng nghiệp độc thân ở đây yêu đương vụиɠ ŧяộʍ là chuyện mà mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.
Không có thiên trường địa cửu.
Cho nên hãy tận hưởng lạc thú trước mắt.
Triệu Ôn Ôn che mặt dưới chiếc nón màu trắng gạo, tùy ý cười một cái, cũng không đi giải thích.
Thẳng đến khi Trình Phi đưa cô về nhà họ cũng không nói với nhau bao nhiêu.
Tổng cộng không quá mười câu.
Lại một cuối tuần khác, Trình Phi gọi điện cho cô, hỏi cô cuối tuần đã có sắp xếp gì chưa.
Nếu không có việc gì, thường là Triệu Ôn Ôn muốn đi qua chỗ Chu Bình báo cáo một chút.
“Không mời anh đi tham quan một chút sinh ý của gia tộc em sao?” Trình Phi đột nhiên nói.
Triệu Ôn Ôn thẳng thắn nói, “Đây cũng không phải ngành kinh doanh sạch sẽ cho lắm.”
Đẫm máu, dơ bẩn, trần trụi, tàn nhẫn, bị Hiệp hội Bảo vệ Động vật lên án, lại cậy vào ngành sản xuất cao cấp xa xỉ.
“Đây là nguồn thu ngoại tệ lớn thứ hai của nước G, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.” Trình Phi nói.
Cho dù như thế, thân thể cũng anh chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Mùi vị của da sống cho dù là công nhân trong xưởng cũng khó có thể chịu đựng.
Nhìn từ xa, mùi hôi tích tụ nhiều năm trong không khí đã khiến Trình Phi phải nín thở và cố gắng hết sức để chịu đựng cơn nôn mửa từ miệng.
Triệu Ôn Ôn sáng suốt dẫn anh đi xem tấm da thành phẩm.
Cô nói với Trình Phi về cách phân loại cùng cấp bậc, đại khái cách làm như thế nào, chi phí nguyên liệu và thương hiệu cao cấp.
Nói về cách tranh đoạt để có được loại da đặc biệt.
Da đặc biệt được làm rất tinh tế, và nguồn gốc của mỗi con cá sấu sẽ quyết định phần nào có thể sử dụng.
Và mỗi bộ phận sẽ được sử dụng trong sản xuất các loại đồ da khác nhau.
Nói về việc họ đã phải vật lộn như thế nào để mở các tuyến kinh doanh tại địa phương, dịch vụ hậu cần quốc tế mà họ thuê và những rủi ro trong hoạt động của họ.
Trong quá trình cô nói, ánh mắt của Trình Phi vẫn luôn dừng lại trên người cô, và anh chỉ dành một nửa tâm tư để nghe.
Đây là Triệu Ôn Ôn mà anh chưa từng thấy trước đây.
Nếu cô không nói ra, bạn sẽ không cảm thấy cô sinh ra trong một gia đình kinh doanh.
Nhưng rõ ràng cô có tư chất và sự nhạy bén của một doanh nhân, có chính kiến, linh hoạt và mềm dẻo, rất thức thời.
Trình Phi ngoài ý muốn phát hiện mình rất thích xem cô nói này đó với bộ dạng không nhanh không chậm.
Cô trước kia cũng như thế này sao?
Trình Phi không thể nhớ nữa.
“Trước kia em không thích buôn bán này đó, vài năm trở lại đây mới biết một chút.” Triệu Ôn Ôn có chút ngượng ngùng nói.
“Em đã làm rất tốt.” Trình Phi nói từ tận đáy lòng.
Ngày hôm nay họ nói chuyện với nhau cả ngày.