- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Tưởng
- Chương 16: Sa mạc
Quân Tưởng
Chương 16: Sa mạc
Một chiếc xe SUV màu trắng chạy giữa quốc lộ trong sa mạc.
Hai bên là những cồn cát nhấp nhô.
Nếu giờ phút này từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy cảnh quan dưới chân như đang ở trên sao Hỏa.
Ánh mặt trời lúc chiều tà đem cát nhuộm thành màu hồng đậm, mỗi lúc một đậm dần khi ánh sáng của xe di chuyển về phía trước.
Mỹ diệu, kỳ dị, tráng lệ, không giống nhân gian.
Đây là ----
Châu Phi.
Cô gái cầm GoPro ghé vào cửa sổ xe ghi lại cảnh vật dọc đường đi, không ngừng kinh ngạc cảm thán.
Lại đi qua một chỗ cồn cát, cô gái trẻ vội vàng vỗ nhẹ vào người đàn ông đang lái xe bên cạnh, “Dừng dừng dừng, anh Trình Phi, mau dừng một chút.”
Trình Phi miễn cưỡng đạp phanh, bật xi nhan, từ từ dừng lại bên đường.
Không nhỡ rõ đây là lần thứ mấy dừng lại trên đường nữa, kế hoạch ban đầu là muốn nhanh đến địa điểm cắm trại tiếp theo trước khi mặt trời lặn, cứ như thế này chỉ sợ lại bị trì hoãn.
Nhưng chuyến đi này vốn là vì bồi cô gái kia, Trình Phi đương nhiên để cho cô vui vẻ.
Sau khi leo lên cồn cát và lăn vài vòng, Trình Phi lại giúp cô gái chụp mấy tấm ảnh đứng trên biển cát. Lúc đến điểm cắm trại đã hơn 10 giờ tối.
Trình Phi theo biển chỉ dẫn của công viên quốc gia, tìm một nơi để hạ trại. Nói là công viên nhưng thực chất là khu bảo tồn tự nhiên, tới buổi tối là tối om, đến đèn đường còn không có.
Sau khi lái xe một lúc lâu, cuối cùng mới nhìn thấy ánh đèn và bóng người.
Là nơi này.
Trình Phi dừng xe tắt máy, đánh thức Ung Hữu Hữu mệt mỏi ngủ say bên cạnh anh.
“Tới rồi ạ.” Ung Hữu Hữu xoa xoa đôi mắt xuống xe, duỗi người, giúp Trình Phi lấy lều trại và hành lý.
Đi về phía nơi có ánh đèn, có tiếng người cùng cười nói truyền đến.
Đối diện có người đi tới, chào hỏi họ, “Các bạn mới đến sao?”
“Đúng thế.” Ung Hữu Hữu trả lời bằng tiếng anh, “Hôm nay có nhiều người đến không?”
“Đều ở phía trước,” mấy người kia nói, “Các bạn đến chậm rồi, chúng tôi đang từ hồ nước trở về.”
“Oa, hồ nước có gì vậy?” Ung Hữu Hữu ngạc nhiên mở to hai mắt.
“Có voi và hươu cao cổ đến uống nước.” Mấy người khoa trương miêu tả, “Quả thật là thế giới thần tiên!”
“Hiện tại có thể đến đó không?”
“Chúng nó đi về rồi.”
Ung Hữu Hữu nghe xong liền buồn rầu, đều do lỗi của cô đã lãng phí quá nhiều thời gian trong sa mạc.
Sau khi tìm một khu đất trống để đặt lều xuống, Trình Phi quay đầu thấy cô ấy còn tiếc nuối nhìn phương hướng mấy người kia rời đi, liền nói, “Nếu muốn xem chúng ta có thể ở lại thêm một ngày.”
“Thật sao? Sẽ không chậm trễ thời gian của anh chứ.” Ung Hữu Hữu lại vui vẻ.
Thật là cô gái nhỏ, Trình Phi lắc đầu, bắt đầu dựng lều dưới ánh đèn mờ và đốt lửa.
Ung Hữu Hữu thấy mình không giúp được gì liền đi đến nhà ăn của khu cắm trại.
Đi vào bên trong, tụ tập các loại màu da, ngôn ngữ gì cũng có.
Thấy cô ấy đi vào, mọi người sôi nổi tự nhiên chào hỏi cô, du lịch nước ngoài tự túc là như vậy, Ung Hữu Hữu cũng đã quen rồi.
“Các bạn sao đến muộn vậy?” Có người hỏi.
“Ngắm mặt trời lặn trên sa mạc quên mất cả thời gian.” Ung Hữu Hữu cười ha ha.
Thấy tính cách cô ấy rộng rãi thân thiện, lại là cô gái trẻ xinh đẹp, một ít người liền vây quanh trò chuyện với cô.
Ung Hữu Hữu một bên thuận miệng đáp lại, một bên tò mò đánh giá người ngồi ở nhà ăn.
Trong lúc vô tình, tầm mắt nhìn đến một gương mặt có nét phương đông.
Là một nữ sinh, đang ngồi cùng mấy thanh niên ngoại quốc.
Ở địa phương như thế này cơ hội gặp đồng bào là rất ít. Nhưng mà, cho dù chỉ là nhìn giống người Trung Quốc cũng đủ làm người cảm thấy thân thiết.
Ung Hữu Hữu đang định đi qua bắt chuyện lại nghe thấy Trình Phi gọi từ phía sau.
Cô ấy quay đầu, cười lớn với Trình Phi, “Anh Trình Phi, em lấy cho anh hai chai bia.”
Trình Phi đứng ở cửa, đang muốn nói hai câu với cô ấy thì ánh mắt lơ đãng đảo qua nhà ăn, đột nhiên dừng lại.
Chỉ vài giây sau, Trình Phi thu hồi ánh mắt, nói với Ung Hữu Hữu, “Trở về đi, ăn chút gì đó rồi đi ngủ.”
Ung Hữu Hữu thật ra còn muốn ở lại một lúc, cô ấy vẫn thích náo nhiệt kết giao bạn bè.
Châu Phi thực sự quá lớn, đi ở quốc lộ mấy giờ đồng hồ cũng chỉ nhìn thấy ô tô của chính mình đang lái, chỉ có ở nơi cắm trại mới nhìn thấy nhiều người như vậy.
Nhưng cũng chính vì như vậy cô ấy vẫn đứng dậy chào tạm biệt với những người khác.
Trình Phi đã lái xe cả ngày.
Cô ấy vừa mới lấy bằng lái xe, điều kiện đường xá ở đây như nối liền với chân trời, trong tầm mắt chỉ có biển cát vô tận. Một người mới lái xe như cô ấy rất dễ dàng đã mệt rã rời buồn ngủ rồi.
Hi hi ha ha xách hai chai rượu quay lại, Trình Phi đang nấu mì Ý ng cái nồi nhỏ.
Toàn bộ hành trình du lịch tự túc đều ở vùng nhiệt đới, không thể yêu cầu gì nhiều.
Thấy cô ấy thật sự ôm hai chai rượu về, Trình Phi nhàn nhạt nói, “Ở bên ngoài đừng ăn những thứ người khác đưa.”
“Biết rồi.” Ung Hữu Hữu lè lưỡi, thật dài dòng, y như một ông già.
Vốn dĩ là lấy cho anh, dù sao cô ấy vẫn chưa đủ tuổi uống rượu.
Đổ lon nước sốt cà chua vào hộp mì Ý đã nấu, trộn đều, hai người đơn giản ăn xong bữa tối.
Ung Hữu Hữu muốn tranh đi rửa chén, Trình Phi cũng tùy cô ấy, dặn dò hai câu đừng đi lung tung rồi cầm quần áo đi tắm.
Ung Hữu Hữu đi đến bên cạnh cái bồn để rửa chén, nhìn mấy lều trại đang đốt lửa trại và nướng BBQ, tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm.
Cô ấy có chút hâm mộ, lưu luyến mà trở về lều.
Trình Phi tắm xong trở về, nhìn thấy Ung Hữu Hữu nằm trên cái đệm, xem qua những bức ảnh chụp ban ngày trên di động và máy ảnh.
Đây là lịch trình cố định trước khi đi ngủ của cô ấy, có đôi khi thức đến một hai giờ chỉ để chỉnh sửa ảnh đăng lên Ins.
Trong số 100 ảnh chọn khoảng 5,6 ảnh, Ung Hữu Hữu đưa điện thoại cho Trình Phi xem, “Cái này với cái này, chọn cái nào?”
“Cái đầu tiên.” Trình Phi đầu cũng không ngẩng.
“Filter này với filter này, cái nào đẹp hơn?”
“Màu nhạt đẹp.”
“Ây ây ây, anh còn chưa nhìn.” Biết ngay sẽ như thế này, Ung Hữu Hữu oán giận ngẩng đầu, Trình Phi ngồi dựa bên cạnh cô ấy, cầm đèn đọc sách.
Ung Hữu Hữu nhíu mày, âm thầm .
Mặc dù từ nhỏ cô ấy đã thích anh, nhưng từ trước đến nay cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Anh không sử dụng Instagram hay Facebook, không chơi mạng xã hội, không bại lộ thông tin cá nhân, sống lành mạnh, ngoài công việc thì là đọc sách, cũng không tham gia náo nhiệt.
Một chuyến đi như thế này là thời điểm tốt để kết bạn.
Thấy cô ấy trộm trợn trắng mắt, tay đang lật sách của Trình Phi dừng lại, nhắc nhở cô, “Mau đi tắm đi.”
“Tí nữa đi, em đăng bài đã.” Ung Hữu Hữu tiếp tục nằm bò, hai bắp chân nhẵn nhụi hướng vào bên trong dựng lên, đong đưa.
“Tí nữa sẽ không có nước nóng, hơn nữa,” Trình Phi cố ý tạm dừng một chút, “Sau khi tắt đèn sẽ không nhìn thấy rắn trên tường.”
“A a a!” Ung Hữu Hữu nhảy dựng lên, xách túi lao đi.
Trình Phi cười nhẹ.
Lật sách sang trang khác, ngẫm lại vẫn có chút lo lắng, liền đóng sách lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi châm một điếu thuốc, Trình Phi đứng dưới gốc cây bên ngoài nhà vệ sinh công cộng, ánh mắt rơi vào lều trại cách đó không xa. Trong ánh lửa, bóng người phía trước mờ mịt, mơ hồ không rõ.
Anh nhàn nhạt nhìn, nỗi lòng lại như thủy triều ban đêm.
Ung Hữu Hữu dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa xong, khi ra ngoài thì Trình Phi cũng đã hút xong một điếu thuốc.
Nghĩ anh đặc biệt vì cô ấy mà đứng đây, Ung Hữu Hữu tức khắc cảm thấy thật ngọt ngào.
Không quen được bạn mới thì có sao đâu, cô ấy có anh là đủ rồi.
Cô ấy hai ba bước chạy tới, ôm lấy cánh tay Trình Phi, kéo anh cùng nhau trở về lều trại.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Quân Tưởng
- Chương 16: Sa mạc