Chương 60

Đến ngày thi, Chính Chính từ nhà ông nội được dẫn đến tiễn Lý Trình Tú vào phòng thi, lúc này, một nhà ba người đang đứng trước cổng trường.

Thiệu Quần bất ngờ trở nên mê tín, hắn cầm lấy lá bùa bình an nhét vào trong túi áo đối phương.

Là bùa kia có hình dạng tam giác, vết mực vàng loang lổ không còn nhìn rõ chữ, thoạt nhìn có vẻ như đã có từ rất lâu lắm rồi. Lý Trình Tú chợt nhớ ra, lúc anh ở nhà từng thấy qua nhiều lần, đó là khi Thiệu tướng quân nằm viện, phía dưới gối đầu ông cũng đặt lá bùa hệt như vậy.

Anh nắm chặt lá bùa thầm nghĩ, mẹ của Thiệu Quần chắc chắn rất yêu chồng con, cho nên mới đi cầu những lá bùa bình an như vậy.

Lý Trình Tú mặc chiếc áo khoác lông, quàng một chiếc khăn trắng to sụ, khi lẫn vào đám đông cô cậu sinh viên cũng chẳng có chút khập khiễng nào. Dáng người anh nhỏ, hành động nhã nhặn, khí chất trông cực kỳ giống một sinh viên.

Điều khác biệt nhất chính là... Thiệu Quần, hắn mặc một thân đồ vest sang trọng bế Chính Chính, con trai của cả hai được cô cả chưng diện hệt như một người mẫu nhí trên trang bìa tạp chí, bé con xinh xắn đáng yêu như búp bê làm cho ai đi ngang qua cũng phải không nhịn được liếc nhìn.

Lý Trình Tú sợ hai bố con này biến thành tâm điểm chú ý của mọi người, anh cảm thấy cho dù tốt hay xấu cũng không nên, bèn luống cuống nhìn bốn phía, sau đó kéo ống tay áo Thiệu Quần kéo vào trong con hẻm, nhằm tránh đi ánh mắt xung quanh.

Trong ngõ hẻm gió lớn, Lý Trình Tú gỡ chiếc khăn quàng cổ ra, vừa choàng cho Chính Chính vừa nói chuyện với Thiệu Quần: "Em dẫn con trai về nhà đi, trời bên ngoài lạnh lắm, đợi khi nào thi xong anh tự gọi xe về nhà."

"Ba ba, Chính Chính muốn chờ ba ba, Chính Chính muốn cổ vũ cho ba ba ạ."

Lý Trình Tú bật cười: "Chính Chính mà ở ngoài chờ ba ba thì ba ba sẽ lo cho Chính Chính bị gió thổi lạnh, còn lo Chính Chính bị bệnh, Chính Chính cùng bố về nhà thì ba ba mới có thể an tâm thi được."

Thiệu Quần một tay ôm Chính Chính, một tay nắm lấy tay anh: "Chờ anh vào phòng thi xong em đưa con về nhà, sau đó đến đón anh."

Gió mỗi lúc một lớn, Lý Trình Tú ngẩng đầu nhìn Thiệu Quần một lúc, bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Anh muốn nói gì sao?" Thiệu Quần kiên nhẫn hỏi.

"Thiệu Quần, em cứ về đi được không, cứ xem hôm nay như một ngày bình thường hệt như bao ngày vậy, anh không phải đang lo sợ bản thân nỗ lực cả một năm công cốc, nhưng anh chỉ sợ làm mọi người thất vọng, mọi người càng xem trọng anh càng thấy bồn chồn bất an."

Sao anh có thể không sợ chứ, bản thân là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đã dành cả một năm miệt mài cố gắng, chỉ vì trong lòng ôm ấp ước nguyện có thể đứng sánh vai với Thiệu Quần.

Anh mang lòng tin này nỗ lực ngày này qua này khác, nhưng để có được nó, Thiệu Quần đã phải thay anh gánh vác tất cả áp lực trong cuộc sống hằng ngày, bên cạnh đó, người nhà họ Thiệu cũng ngấm ngầm hỗ trợ cho anh, khiến cho anh đến nhà Thiệu tướng quân ăn cơm cũng cảm thấy hổ thẹn, anh hổ thẹn vì bản thân đã từng có suy nghĩ dự định không thật sự muốn sống cùng Thiệu Quần trọn đời, hổ thẹn vì thân phận thật sự của Chính Chính, đặc biệt là lần trước, khi tướng quân ôm Chính Chính tách hạt óc chó, ông còn tách một hạt cho anh mà nói: "Học hành vất vả lắm nhỉ, trong nhà vẫn còn một ít, lát nhớ cầm về."

Sự quan tâm của ông đều hờ hững như vậy, càng khiến cho anh cảm thấy lo sợ.

Lúc anh học tập đều cực kỳ tập trung, trong đầu liên tục nghĩ đến mục tiêu vì Chính Chính, vì đuổi theo Thiệu Quần, đồng thời cũng vì ba của Thiệu Quần, anh muốn khẳng định với ông, Thiệu Quần tìm không sai người.

Lý Trình Tú vốn dĩ không định nói ra những lời này, chỉ muốn chôn chúng thành hạt giống trong lòng, ngày qua ngày đâm chồi nảy lộc.

Anh không biết tương lai sẽ có bao nhiều trắc trở, thế nhưng anh nhất định phải làm được.

Thiệu Quần chợt xoay lưng ra phía con hẻm chặn gió lại: "Không muốn em tới đón anh sao?"

"Anh sợ anh thi không tốt, nếu em cứ chờ anh bên ngoài sẽ tạo gánh nặng cho anh."

Thiệu Quần nhìn anh một lúc rất lâu, sau đó giơ tay kéo nón xuống che mắt con trai, rồi cúi đầu hôn anh một cái: "Trong nhà anh là nhất, mọi chuyện đều nghe theo anh."

Chính Chính bị kẹp giữa hai vị phụ huynh tận mấy chục giây: "Ba ba, bố ơi, Chính Chính sắp nghẹt thở ngất xỉu rồi nè! Ba ba và bố hôn xong chưa?"

Mặt Lý Trình Tú đỏ như gấc, anh nhanh chóng cầm lấy túi bút trong tay Thiệu Quần chuẩn bị đi vào phòng thi, trước khi đi không quên hôn con trai mình một cái.

Thiệu Quần đứng nơi đầu ngón gió phất tay: "Tạm biệt."

Lý Trình Tú đi theo chiều gió tiến về phía trước, sự dũng khí cũng bắt đầu trỗi dậy trong lòng. Anh cố gắng lội qua con sông, tuy rằng không biết bến bờ bên kia có phải phong cảnh bản thân mong đợi không, thế nhưng hiện tại chỉ có thể cố gắng đi qua, mới có thể biết được nơi đó là núi cao hay đồng bằng.