Mấy trận mưa giông xối xuống khiến khí trời dần chuyển lạnh, hiện tại vào buổi trưa mặc áo sơ mi còn phải mặc thêm mấy lớp áo thu, Thiệu Quần vứt bỏ một đống quần áo hàng hiệu, kết quả bị Lý Trình Tú dạy dỗ một trận,hắn không dám cãi lại, chỉ biết ôm con trai nằm trên ghế sô pha dời đề tài: "Im lặng cho con nó ngủ đi anh."
Hắn dùng Chính Chính làm bia đỡ đạn, sau đó ôm con về phòng ngủ chính.
Lý Trình Tú dành cả một buổi chiều phân loại quần áo cho Thiệu Quần, rõ ràng cũng là mấy bộ âu phục, thế nhưng giá đắt gấp mấy lần người thường.
Ngày hôm sau Thiệu công tử mặc âu phục cũng vui rạo rực, Lý Trình Tú tự tay ủi cho hắn, sáng sớm, còn để hắn lái xe chở đi, đúng là càng nghĩ càng đắc ý.
"Em cười gì đó? " Lý Trình Tú nghiêng đầu hỏi.
"Không có gì."
Lý Trình Tú nhìn hắn một lúc, một lần nữa cúi đầu nhìn tài liệu, công việc trong công ty mới của anh mở rộng, học lực của anh vốn không dễ nhìn mấy, thành tích tự học tự thi so với mấy năm miệt mài trên giảng đường của những cô cậu sinh viên có vẻ khá ngắn, thế nhưng anh lại hơn ở chuyện có kinh nghiệm làm việc hai năm ở một công ty lớn, cho nên mới tìm được một công ty gia đình nhỏ.
Ông chủ công ty này là người không có học thức có tiền đầu tư loạn vào căn hộ phá dỡ, tiền thu lại không có chỗ xài liền học đòi như người ta mở công ty lấp đầy mặt bằng.
Lý Trình Tú ngoại trừ đảm nhiệm tài vụ còn phải ôm đồm mấy hạng mục mở rộng của công ty, anh căn bản không uống rượu cũng bị ép uống mấy ly, nhưng lại không dám nói với Thiệu Quần, đây chính là lần đầu tiên bị người ta ép uống đến mặt trắng bệch. Lúc Thiệu Quần gọi điện thoại đến đón anh, anh sẽ viện cớ tăng ca, sau đó đi thuê một phòng khách sạn gần công ty theo giờ, khi nào tỉnh sẽ trở về nhà.
Hai tháng qua đi, tuy rằng sức uống của Lý Trình Tú chưa hẳn là tốt, thế nhưng lại luyện được da mặt anh, trước sẽ uống bốn, năm ly, còn hiện tại đã học được cách không chút biến sắc khi uống được một hai ly, bèn lén lút rót rượu, ly nhỏ nằm trong lòng bàn tay, lúc uống thì tay trái giả vờ chống lên mặt mình, ngoài miệng phụ họa người bên ngoài, sau đó âm thầm trút đổ.
Anh đi ăn cùng Lê Sóc và Ôn Tiểu Huy, Lê Sóc có dạy anh, thực ra ban đầu Lê Sóc cũng không tán thành việc anh ra ngoài mở rộng công việc, nhưng thấy bản thân không ngăn cản được, chỉ có thể dạy anh.
Lê Sóc nói: "Em nên nhớ kỹ em là đi bàn chuyện làm ăn, nhiệm vụ làm cho đối phương ký hiệp ước chịu bỏ tiền ra mới là hàng đầu, người khác mời rượu em muốn chuốc em đến say chính là muốn nhân cơ hội đặt điều khoản làm tiền với em."
Lý Trình Tú như vừa tình khỏi giấc mộng, cũng không tiếp tục chịu ngồi yên chuốc rượu nữa, thế nhưng tình cờ gặp phải mấy trường hợp khó mới phải miễn cưỡng uống hai ba ly.
Mỗi ngày anh đều lừa Thiệu Quần mình tăng ca, sau đó mang hai bộ y phục giống nhau đến công ty, chờ tỉnh lại liền thay đồ sạch sẽ về nhà, ấy vậy mà lừa được Thiệu Quần hai tháng trời.
Buổi tối hôm nay, công ty anh bắt được hạng mục lớn đầu tiên, để ăn mừng, ông chủ liền dẫn anh đi tới một nơi xem là truyền thống trong nghề, làm đàn ông sự nghiệp thành công đều yêu thích nơi này.
Lý Trình Tú uống hai ly đã quá mức, không ngờ lại gặp thêm tình cảnh, một cô gái ngồi vào bên cạnh kêu anh một tiếng Lý tổng khiến mặt anh như không còn chút máu, vội vàng phất tay, "Không được không được!"
"Cô gái, cô tự trọng một chút."
Đối phương tiến lại muốn hôn anh khiến anh sợ đến độ đứng phắt dậy, từ gò má đến cần cổ đỏ hừng hực: "Không được! Đây là chuyện phạm pháp!"
Ông chủ cười nói anh nhà quê, sau đó ấn đầu một cô gái khác xuống đũng quần mình, mặt Lý Trình Tủ đỏ như máu, anh đẩy cửa ra ngoài, lại phát hiện nơi này một gian phòng riêng khác, anh cứ chạy vòng quanh hàng ghế tránh né đối phương, trong miệng liên tục nói: "Không được! Không được! Xin cô tự trọng!"
"Không được! Như vậy là vi phạm pháp luật! Cô, cô nên đổi nghề đi."
Không biết là may mắn hay xui xẻo, người cứu anh thoát khỏi tình huống này lại là cảnh sát càn quét hang ổ mại da^ʍ.
Điện thoại di động tịch thu, anh cũng bị dẫn về đồn.
Lý Trình Tú nhìn chằm chằm kim đồng hồ đang di chuyển trên tường, từ tám giờ đến mười giờ, hiện tại anh bắt đầu càng lúc càng nóng lòng, trong lòng liên tục sợ hãi, anh sợ nếu như Thiệu Quần biết, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Từ nãy đến giờ có mấy lần anh xin gọi điện về nhà đều bị từ chối, anh hoảng đến độ ôm đầu ngồi xổm. Google ngay trang ++ TRÙMt ruуện. ME ++
May là có camera, mấy cảnh sát quan sát camera, nhìn thấy Lý Trình Tú đang tạm giam bên trong cô gái đuổi theo chạy loạn trong phòng, còn khuyên cô gái đổi nghề, cảnh sát không nhịn được cười ra tiếng, tới mười giờ rưỡi mới tháo bỏ còng tay để anh gọi điện thoại cho người nhà tới đón, nhưng nhất định phải ký tên mới có thể đi.
Lý Trình Tú hơi choáng, anh không biết gọi cho ai.
Chắc chắn không thể gọi cho Thiệu Quần.
Anh không dám nhìn điện thoại di động, vừa mới mở ra, thông báo hiện có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Thiệu Quần.
Anh không dám về, nếu để cho Thiệu Quần biết anh "chơi gái" tiến vào cục cảnh sát, cho dù anh có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng, xem như cảnh sát giúp anh giải thích với Thiệu Quần, thì hắn cũng sẽ không đồng ý để anh tiếp tục đi làm ở công ty này.
Mắt Lý Trình Tú đỏ hoe hoảng hốt nửa ngày trời, trước tiên anh quyết định gọi cho Ôn Tiểu Huy run rẩy kể hết chuyện cho cậu nghe, sau đó hỏi cậu có thể đến đón anh hay không, Ôn Tiểu Huy hiện tại đang nghỉ phép ở Hải Nam, cậu vừa nghe xong liền nói cho dù có làm sao nhất định cũng không thể nói cho Thiệu Quần biết, hắn ta nhất định lật tung chỗ này lên, cậu đề nghị sẽ để người khác đến đón anh.
Lý Trình Tú thấp thỏm ngồi chờ, sau hai mươi phút, cảnh sát dẫn Lý Trình Tú đi ra ngoài, nói có người tới đón.
Lý Trình Tú vừa vào phòng khách, Lê Sóc một thân thường phục cùng Thiệu Quần đang mặc đồ ngủ đi dép lê hai mắt đỏ ngầu đang đứng cách xa anh chừng chục bước, Lý Trình Tú cúi đầu xuống chăm chăm nhìn nền đất.
Cảnh sát lôi kéo anh hệt như giáo viên chủ nhiệm dẫn học sinh phạm lỗi vậy, còn chủ động thay anh giải thích: "Đồng chí này là bị ép, không những không chơi gái còn khuyên người ta hoàn lương, người nhà cứ yên tâm dẫn hắn về nhà nghỉ ngơi thật tốt."