Lúc tới nơi đã đến giữa đêm, người công ty bên đó được phụ trách đến đón cũng đã sớm chờ ở sân bay, đối phương cực kỳ chu đáo chuẩn bị xong xuôi xe cùng bản đồ du lịch.
Theo như lịch thì ngày mai phải đến bệnh viện, khi Lý Trình Tú đến khách sạn đột nhiên bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, thế nhưng thứ anh sợ không phải lỗ tai mình, mà anh sợ Thiệu Quần gây sự, anh sợ hắn không chịu nghe trái phải mắng người ta là bác sĩ rởm thì nguy.
Lý Trình Tú nhớ có một lần Chính Chính bị cảm nóng sốt phải đi bệnh viện, có một vị bác sĩ trẻ tuổi dựa vào quan hệ tiến vào bệnh viện trọng điểm, đối phương thuộc dạng không có giảng viên kèm cặp sẽ là một tên đần độn, hắn ta kê sai thuốc, sau khi tiêm vào cho bé con thì chỉ một lúc sau liền phát ban hôn mê, khiến cho anh và Thiệu Quần sợ đến mức hồn bay phách tán, cũng may có bác sĩ khác tới kịp thời tiêm liều đề kháng mới dần dần ổn lại, thế nhưng tới tận nửa đêm Chính Chính mới hạ sốt.
Ngày hôm sau, thiệu Quần liền giận dữ mắng thẳng bác sĩ kia là đồ bỏ đi! Viện trưởng phải đi ra xoa dịu tình hình nói cho Thiệu Quần biết cha đối phương là trưởng phòng. Thiệu Quần hất tách trà, thầm mắng trưởng phòng là cái thá gì, nếu như con trai hắn có chuyện thì hắn sẽ khiến ông ta thành trưởng phòng trong tù!
Chuyện này ngày càng trở nên ầm ĩ, cha của bác sĩ đần độn kia cuối cùng phải dựa vào quan hệ tìm Thiệu tướng quân, khi đó ông đang cầm cái cưa làm đồ chơi cho cháu cưng mình trong sân, vị trưởng phòng kia cũng xem như thức thời lập tức rõ ràng chuyện này không thể bàn lại, chỉ đành tận mắt nhìn thấy con trai mình bị tịch thu hủy bằng bác sĩ.
Ở trong nước thì thôi, xem như có ầm ĩ cũng chỉ dừng lại ở đó, thế nhưng đây là ở nước ngoài, anh sợ Thiệu Quần mắng quá nhanh khiến anh ghe không hiểu gặp phải chuyện.
Thiệu Quần tắm xong bước ra, nhìn thấy Lý Trình Tú ôm mặt một đầy sầu lo bèn hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái?"
"Không có."
"Vậy tại sao anh lại cau mày?"
Thiệu Quần ngồi xuống bên cạnh anh, thân thể vừa tắm xong thoang thoảng mùi thơm. Hắn giơ ngón tay véo lông mày bà xã nhà mình: "Anh sợ sao?"
"Không sợ." Lý Trình Tú nắm lấy thanh ghế sô pha: "Thiệu Quần, nếu như ngày mai... Nếu như bác sĩ nói không được thì chúng ta dừng lại có được hay không?"
"Làm sao có chuyện không được, lần trước đi bệnh viện không phải bác sĩ Trần nói có thể khôi phục 70-80% hay sao? Anh đừng suy nghĩ lung tung."
"Không phải bác sĩ nói là có thể thôi hay sao?" Lý Trình Tú nhỏ giọng nói: "Thiệu Quần, anh mong em đừng ôm kỳ vọng quá lớn, hy vọng càng cao sẽ thất vọng càng nhiều, nếu như chúng ta ôm tâm lý không thể trị khỏi, thì nếu thật sự không thể chữa được thì hai chúng ta cũng có thể thoải mái mà tiếp tục du lịch."
Thiệu Quần âm trầm suy nghĩ vài giây, hắn hiểu tâm lý này của anh chính là do bản thân hắn gây ra, bởi vì hắn từng phụ lòng anh, cho nên anh luôn bắt mình không được hy vọng quá nhiều, lúc nào cũng lo nghĩ đến việc xấu nhất có thể xảy ra.
Lý Trình Tú không chú ý tới nét mặt Thiệu Quần, anh tựa trán vào l*иg ngực đối phương, sau đó lại bị Thiệu Quần nâng cằm ép ngẩng mặt lên, Thiệu Quần nói thật nhỏ: "Là em khiến anh trở thành như vậy đúng không?"
"Sao cơ?"
"Đối với chuyện gì anh cũng không ôm chờ mong, vậy em thì sao?"
Lý Trình Tú hiểu ra hắn muốn nói gì: "Anh đối với em không giống như Chính Chính, dự tính xấu nhất của anh chính là Chính Chính bị ba em phát hiện ra thân phận của mình."
"Anh chưa nói cho em nghe, dự tính xấu nhất anh nghĩ đến với em là gì?" Thiệu Quần dùng ánh mắt sáng lấp lánh nghiêm túc nhìn Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú không trả lời, trái lại còn hỏi hắn: "Em có dự tính xấu nhất với anh không?"
"Có, em sợ anh dẫn Chính Chính và Trà Bôi rời đi, thế nhưng không dẫn em theo."
Tay Lý Trình Tú cầm lấy khăn tắm Thiệu Quần xoắn xuýt, thực ra hai năm qua, cuộc sống của cả hai rất lãng mạn, bình thường Thiệu Quần dạy anh thường đọc rất nhiều bài thơ cho anh nghe, sau khi anh quyết định ôn thi càng khoa trương hơn, từng lời tình tứ dập dờn như sóng biển trong những bài thơ tiếng anh thổi vào lỗ tai anh, anh nghe xong cảm thấy rất lãng mạn, khiến cho anh dần nảy sinh ra rất nhiều suy nghĩ không thể nói ra cũng chẳng thể viết thành lời, anh sợ nếu như Thiệu Quần biêt được một chút trong đó, Thiệu Quần sẽ muốn cho khắp thế giới biết.
Anh không dám, thế nhưng trong lòng anh cất giấu rất nhiều, bình thường khi gặp những chuyện này chỉ biết cúi đầu mặt đỏ bừng lên, anh vẫn cố giấu giếm, chứ không như Thiệu Quần có thể tự nhiên thổ lộ yêu thương hệt như mấy chuyện bình thường.
Thiệu Quần rất rõ những cảm xúc của Trình Tú, khi cả hai đang nói chuyện anh bỗng nhiên im lặng, hắn liền phân biệt anh đang tức giận có phải vì ngại ngùng hay không, bởi những lúc đó lỗ tai của anh đều sẽ đỏ hết lên.
Thiệu Quần nhìn lỗ tai ửng đỏ lên của người trong lòng mình thấy vui vẻ: "Nói đi, nếu như xảy ra thật sự anh chỉ dẫn Chính Chính và Trà Bôi di thôi sao?"
Lý Trình Tú cọ đầu vào cơ ngực Thiệu Quần hệt như chú chim nhỏ, qua một lúc sau mới lên tiếng: "Anh từng nghĩ, nếu như ba em vì chuyện Chính Chính muốn cắt đứt quan hệ với em, vậy anh sẽ dẫn Chính Chính và Trà Bôi đi, có điều em có thể tới đảo Tần Hoàng tìm anh."
Trong lòng Thiệu Quần cảm xúc rối ren biến chuyển liên tục, hắn nhún vai cố nén lại tiếng cười, cuối cùng không nhịn được cười to lên, khiến cho lỗ tai Lý Trình Tú ửng đỏ vì xấu hổ.
Lý Trình Tú đánh hắn: "Em cười gì đó?"
"Ý anh là nếu như ba em tức lên, anh bảo em đến đào Tần Hoàng vụиɠ ŧяộʍ với anh đúng không?"
"Sao em dùng từ không đàng hoàng gì hết!" Lý Trình Tú thẹn quá hóa giận, anh ôm chiếc gối ném vào mặt Thiệu Quần đứng dậy muốn bỏ đi.
Thiệu Quần giơ tay túm lấy cổ tay anh nhịn cười, kéo anh ngồi lên đùi mình: "Chạy cái gì mà chạy, không phải đang tâm sự chuyện thầm kín à?""
"Anh không thèm nghe em nói nữa."
"Em nói cho anh nghe rồi, anh còn chưa nói cho em nghe dự tính xấu nhất của anh về em là gì mà?"
Toàn thân Lý Trình Tú thả lỏng mặc hắn ôm: "Dự tính xấu nhất của anh chính là em đến nhà đảo Tần Hoàng chê nhà nhỏ không sạch, bị người khác quấy nhiễu làm phiền, ngày nào cũng đòi ăn ngon mặc đẹp, khiến cho con học theo tật xấu thiếu gia như em."
Thiệu Quần dịu dàng đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của anh: "Em còn tưởng rằng dự tính xấu nhất của anh về em là em nɠɵạı ŧìиɧ."
Lý Trình Tú dùng đôi mắt trong trẻo đẹp đẽ nhìn Thiệu Quần: "Anh tin em, cho nên anh sẽ không dùng sự ác ý đoán lung tung, thế nhưng em phải hứa một chuyện, nếu như ngày nào đó em thích người khác phải nói cho anh biết, nếu anh không thích em nữa, anh cũng sẽ nói cho anh biết."
Trên mặt Thiệu Quần thoáng qua chút phức tạp, một giây sau liền ầm ĩ: "Sao em dám thích người khác chứ? Còn nữa, sao anh sẽ không thích em nữa? Là Lê Sóc nói cho anh nghe chuyện gì hay là Quý Nguyên Kỳ?! Sao anh không thích em?!"
"Em nghĩ đi đâu vậy, anh đâu có nói không thích em, anh chỉ đang đặt giả thiết."
"Sao anh đặt giả thiết không thích em? Từ xưa tới nay em chưa từng nghĩ tới giả thiết em không thích anh?"
"Thiệu Quần, em lại nói chuyện không phải trái nữa."
"Sao em nói chuyện không phải trái, em là không cho anh mắng hay đánh em sao? Ngay cả măng thối kia em cũng rửa cho anh, bây giờ anh lại bắt đầu ảo tưởng thích người khác?"
"Từ lúc nào mà anh ảo tưởng thích người khác đâu!"
Ngay lúc cả hai đang bắt đầu xoắn suýt đủ điều, Thiệu Văn gọi điện thoại tới, vừa bắt máy lên nghe một trận mắng: "Xuống máy bay cũng không biết gọi điện thoại, còn bắt người nhà gọi cho nữa hay sao?!"
Thiệu Quần vừa lên tiếng gọi chị, bên kia đã bắt đầu tút tút tút treo máy.
"Tính chị em sao bá đạo như vậy chứ?"
Lý Trình Tú thầm nghĩ hai chị em nhà này cũng kẻ tám lạng người nửa cân, bò xuống khỏi người Thiệu Quần: "Anh không nói chuyện với em nữa, anh đi tắm."
"Để em giúp anh tắm, nãy anh ngủ mười mấy tiếng trên máy bay, qua đây lệch múi giờ dễ bị mệt, để em phụ anh nha."
"Anh có thể tự tắm được, tối nay anh còn tranh thủ giải mấy đề toán, em đừng có bám anh... A! Thiệu Quần!"
Thiệu Quần sớm có dự mưu, nước trong bồn tắm đã chuẩn bị xong xuôi ôm người đè xuống: "Buổi tối còn giải toán học gì, em còn không bằng mấy cái đề đó hay sao?"