Đây không chỉ là lần đầu tiên Lý Trình Tú ra nước ngoài, mà còn là lần đầu tiên anh ngồi máy bay, buổi tối khi lên đường, anh còn lén vùi ở trong chăn nghiên cứu thủ tục cùng những kiến thức khi đi máy bay, sợ làm ra chuyện gì bẽ mặt.
Kết quả toàn bộ hành trình đều được Thiệu Quần chăm sóc, lúc lên máy bay Thiệu Quần nghiêng người ra thắt dây an toàn cho anh, nữ tiếp viên đứng ở bên cạnh nhìn cả hai mỉm cười, khiến cho lỗ tai Lý Trình Tú cũng đỏ bừng.
Sau khi máy bay bắt đầu cất cánh, Lý Trình Tú có chút bồn chồn, đây là lần đầu tiên anh đi máy bay, anh nhìn cửa sổ, không biết có thể mở ra xem không?
Anh mở miệng hỏi: "Có thể mở cửa sổ không?"
"Được chứ."
Đẩy cửa sổ ra, Lý Trình Tú nằm nhoài trước cửa nhìn ngắm, bầu trời trong vắt hệt như hồ nước, phía trên là từng áng mây trôi nhẹ theo làn gió, cảnh tượng trong sáng dịu êm hệt như tâm tình lúc này của anh.
Lý Trình Tú nắm lấy tay Thiệu Quần, theo bản năng chia sẻ sự thích ý khi nhìn thấy cảnh đẹp cùng đối phương: "Thiệu Quần em nhìn kia, hóa ra đẹp như vậy! Trời hôm nay cực kỳ xanh!"
Thiệu Quần nhìn ra khoảng trời xanh thẳm kia cùng anh, ngoài mặt vui vẻ cùng nhau sẻ chia, thế nhưng trong lòng càng bắt đầu hối hận dằn vật, hắn hối hận tại sao lúc còn trẻ lại nhu nhược trốn tránh như vậy, lẽ ra năm mười bốn tuổi hắn nên dẫn anh đi ngắm nhìn thế giới, nhưng cuối cùng chờ đến ba mươi.
Lý Trình Tú không nghe thấy tiếng trả lời bèn quay đầu nhìn lại: "Thiệu Quần, em làm sao vậy?"
Thiệu Quần sờ lấy tay anh nở nụ cười: "Xuống máy bay chúng ta đi khám lỗ tai trước, sau khi khám xong em dẫn anh đi chơi có chịu không?
"Đi đâu chơi?"
"Anh muốn đi đâu?"
"Anh cũng không biết, anh chưa từng đến đó, thế nhưng anh muốn đi thư viện trường học nhìn thử."
"Được, em dẫn anh đi, sau này Lý tổng thành công thi đỗ tiến sĩ về trường làm cựu học sinh ưu tú, em chịu trách nhiệm xách túi cho Lý tổng, Lý tổng phải sắm quần áo cho em nhé!"
Bàn tay Lý Trình Tú bị đối phương nắm chặt xoa xoa khiến anh bị nhột bật cười không ngừng.
Thiệu Quần kéo tay anh lên môi khẽ đặt một nụ hôn lên: "Trình Tú, sau này anh muốn làm gì, anh có thể nói với em được không, cho dù hái sao hay xuống biển, em cũng muốn đi cùng anh."
"Sau này anh có thể không làm việc ở công ty em được không?"
"Được, anh cứ làm như anh muốn, thế nhưng nếu công ty em mời anh, anh cũng không cần nghĩ là do đặc cách, anh có thể cho công ty em một cơ hội được chứ?"
Lý Trình Tú híp đôi mắt thành đường thẳng hoài nghi: "Em thực sự không giận? Có khi nào hiện tại em đồng ý, nhưng sau này sẽ thay đổi không?"
"Sẽ không, thế nhưng em sẽ có yêu cầu với bà xã nhà mình đó nha."
Hai người liếc mắt nhìn nhau mỉm cười.
"Thiệu Quần, hứa với anh, nếu như lỗ tai anh không trị được, anh cũng sẽ không cảm thấy khó chịu hay đau lòng, hiện tại anh đang sống rất hạnh phúc, sau này cũng vậy."
"Em sẽ cho anh cả đời hạnh phúc."
Lý Trình Tú dùng ngón tay cái ma sát mu bàn tay Thiệu Quần sau khi nói vòng vo một hồi mới đi thẳng vào chuyện: "Vậy thì, nếu như bác sĩ nói không thể trị được, em đừng làm ầm ĩ với người ta."
Thiệu Quần trợn mắt buông tay Lý Trình Tú ra tức giận thét lên: "Lý Trình Tú! Nãy giờ anh nói mấy lời tâm tình này rốt cuộc chỉ vì bắt em bỏ qua chuyện đó sao!"
Lý Trình Tú gấp đến độ phất tay: "Thôi nào! Em nhỏ giọng chút! Đừng để người ta nghe thấy!"
"Em bao trọn khoang, sợ ai nghe chứ!" Thiệu Quần tiếp tục rống.
"Lỡ như tiếp viên nghe thấy tiếng em thét như vậy đi vào thì sao? Em đừng lớn tiếng như vậy!"
Nữ tiếp viên quả thật nghe thây âm thanh tiến đến, hỏi cả hai có gì cần giúp hay không. Lý Trình Tú vội vàng xua tay áy náy nói: "Không, không có."
Thiệu Quần da mặt dày, nói thẳng với cô là vợ chồng cãi nhau, còn bảo cô nếu như nghe thấy thì không cần đi vào.
Lý Trình Tú gấp gáp đến đỏ mặt nắm tay Thiệu Quần: "Những lời vừa rồi anh nói đều là thật lòng."
"Vậy anh lặp lại lần nữa em nghe." Thiệu Quần bị cánh tay hơi lạnh của anh bao lấy, bản tính nóng kia cũng dần hạ hỏa, thế nhưng mặt vẫn đen thui.
"Nói gì chứ?"
"Nói mấy lời thật lòng."
"Hiện tại anh rất hạnh phúc, tương lai cũng vậy."
"Anh gạt em!"
"Thôi mà! Em đừng thét lên!"
"Vậy anh nói lại đi, phải tìm từ khác."
"Em muốn anh tìm từ gì?"
Thiệu Quần kéo người ngồi cạnh mình lên đùi, mặc cho Lý Trình Tú giãy dụa sao đều vô dụng, Thiệu Quần nhìn anh: "Anh nói anh yêu em, yêu đến mức không cách nào thoát ra được, mỗi ngày cho đến cả đời đều sẽ không rời bỏ em, nếu như không cần Chính Chính và Trà Bôi nữa thì cũng luôn cần em!"
Lý Trình Tú bắt lấy vai hắn: "Anh không cần Chính Chính và Trà Bôi sao được, hai đứa đâu thể tự mình gánh vác nổi."
"Vậy anh phải nói em quan trọng hơn hai đứa."
Lý Trình Tú sợ nữ tiếp viên hàng không đi vào nữa, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Anh yêu em, bằng với yêu Chính Chính và Trà Bôi."
"Em không tin."
Lý Trình Tú cúi đầu nhìn vào mắt Thiệu Quần, mặc cho nhìn ngắm bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh cũng si mê dung mạo tự kiêu của Thiệu Quần, nếu so với minh tinh trên màn ảnh còn chói mắt hơn. Có những lúc Lý Trình Tú cảm giác mình rất nông cạn, biết rõ Thiệu Quần cố tình gây sự, thế nhưng vừa nhìn mặt đối phương liền không nhịn được thầm nghĩ xem như hắn có quá đáng chút cũng là chuyện bình thường. Lý Trình Tú đặt cằm lên vai Thiệu Quần: "Anh không nói, anh chắc chắn nếu anh nói em sẽ làm bậy trên máy bay, anh sẽ không nói cho em nghe đâu."
Thiệu Quần nghiêng đầu dùng mũi cọ cọ vào cần cổ thon trắng của anh, hơi thỏ nóng ấm phả lên xương quai xanh: "Anh không nói, em cũng biết rõ anh yêu em."
Lý Trình Tú đứng ngồi không yên, muốn tránh đi lại bị Thiệu Quần dùng lực ấn sau lưng đè lại: "Anh biết tại sao không?"
Lý Trình Tú ngoan ngoãn hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì chúng ta tâm ý tương thông."
Lý Trình Tú ngây ra mấy giây, sau đỏ hệt như bé thỏ con vùng vẫy hai chân muốn bò khỏi đùi Thiệu Quần, lần này động tác nhanh lại dùng lực cho nên thành công trốn thoát.
Thiệu Quần giữ không kịp, lại để anh chạy mất.
Lý Trình Tú ngồi lại chỗ mình, lấy chăn len cuộn cả người mình vào trong chỉ lộ ra gương mặt: "Anh đi ngủ, nếu em làm anh tỉnh giấc anh sẽ không đi khám nữa."
Lý Trình Tú nói khép mắt lại, bộ dạng quyết sống quyết chết bảo vệ mình.
Thiệu Quần nhìn bà xã nhà mình quấn thành cái bánh chưng, chồm qua chọt chọt eo anh: "Thật sự không muốn em đυ.ng chạm sao?"
Đi một chuyến bay, hy vọng có thể chữa lỗ tai cho anh.
Em yêu anh
Như yêu mây trời.
Mười bốn tuổi, hai mươi tám tuổi.
Quá khứ, hiện tại cùng tương lai.
Rời xa là vì yêu anh.
Đi về phía anh cũng là vì yêu anh.
Chỉ cần xoay lưng, bắt đầu nhớ anh.
Lý Trình Tú mở mắt nhìn cửa sổ, áng mây ngoài trời dần dần trôi.
Ngoài cảnh đẹp, còn phản chiếu hình ảnh Thiệu Quần chống cằm trên cửa sổ.