Chương 28

Thời gian nghỉ hè bắt đầu chính là lúc Chính Chính bày trò ầm ĩ.

Đầu tháng tám, Chính Chính ở nhà ông nội hết được ông dẫn đi khu vui chơi, lại đi ngắm hội hoa đội, Thiệu tướng quân cực kỳ cưng chiều đứa cháu này. Một buổi tối nọ, Chính Chính chạy lon ton tới phòng ông xoa xoa cái bụng mình.

"Ông ơi, con đói."

Thiệu tướng quân ngồi xuống: "Ta nấu mì cho con chịu không?"

"Con muốn ăn cá viên."

"Cá viên gì?" Thiệu tướng quân nhìn vệ binh chịu trách nhiệm chăm sóc Chính Chính.

"Báo cáo tướng quân là cá viên chiên ạ."

"?!" Thiệu tướng quân trở mình xuống giường, "Cái gì chiên, Chinh Chính còn nhỏ có thể ăn được đồ chiên không?!"

Thực ra trước đây ông không phải người kỳ lạ như vậy, thậm chí còn tin là bụng mấy đứa nhỏ tốt, kết quả Chính Chính ăn hải sản tươi ói một trận khiến quan niệm của ông cũng vì thế nhanh chóng thay đổi.

"Chính Chính, nói cho ông nghe, ai dẫn con đi ăn cá viên chiên?"

"Cô nhỏ từng dẫn Chính Chính đi ăn ạ, món đó ngon lắm, con muốn ăn." Cậu bạn nhỏ giơ cánh tay ngắn cũn tròn xoe nhào tới ông nội làm nũng: "Ông nội có thể cho Chính Chính ăn một xíu thôi được không ông?"

Bé con giơ ngón út bé xíu xiu lên, hai mặt lấp lánh nước ngập tràn chờ mong, hệt như nếu như hôm nay không ăn được cá viên sẽ buồn ơi là buồn.

Vệ binh cho là tướng quân chắc chắn sẽ không đồng ý, kết quả Thiệu tướng quân ôm lấy Chính Chính hỏi: "Gần đây còn quán nào mở không?"

Bên trong quán đồ nướng, hai vệ binh nghiêm trang đứng một bên, ông chủ nhìn thấy lão gia uy nghiêng ngồi trên băng ghế dài, ông không ngẩng đầu mà đang cúi đầu lấy khăn giấy lau lại vết kem của miếng bánh ngọt còn sót lại của cháu mình, thế nhưng sóng lưng thẳng tắp cùng đôi mày sóng mũi toát ra sự cương nghị kia, nhìn thôi cũng khiến người ta sợ nổi da gà.

Ông chủ sợ đến mức lau sạch cái bàn đến mấy lần.

Thiệu tướng quân ngẩng đầu hỏi: "Không có vấn đề gì về vệ sinh đúng không?"

Ông chủ theo bản năng kéo áo xuống che lại cái bụng hóng mát của mình, dáng vẻ ngoan ngoãn đứng nghiêm như học sinh: "Sạch ạ! Khẳng định sẽ làm cực kỳ sạch!"

Thiệu tướng quân lệnh cho các vệ sinh khác ngồi: "Chọn mấy món các cậu thích ăn đi."

"Tướng quân..."

"Gọi đi."

Vệ binh không dám trái lời, lên tiếng gọi vài món, sau đó lại gọi hai xâu cá viên chiên cho Chính Chính.

Ông chủ ghi thực đơn mà tay run cả lên, lúc sau liền để vợ con mình ra giúp đỡ chiên nướng rồi vội vã bưng lên, cả phòng giờ đây chìm trong sự im lặng, ông chủ dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh.

Toàn bộ gian nhà chỉ có Chính Chính cảm giác như ông mình chính là một người dịu dàng, là người bé con bảo vệ khi sét đánh.

Chính Chính ngồi trên đùi nhóp nhép nhai cá viên chiên, bé con thấy cái gì cũng muốn ăn muốn nếm thử.

Lúc bé con nếm thử món đậu hũ Chiba, mắt cũng sáng lên.

Bé con yêu thích cứ khen mãi không thôi: "Ông ơi cái này ngon quá à!"

"Ăn ngon cũng không thể ăn nhiều, con còn nhỏ tiêu hóa yếu."

"Chính Chính lớn rồi, qua năm nay Chính Chính sẽ được bốn tuổi!" Bé con giơ bốn ngon tay lên thuyết phục ông.

"Chỉ cho phép con ăn thêm một miếng nữa thôi."

Chính Chính vui sướиɠ ngúng nguẩy chân, còn ngẩng mặt lên hôn cái chốc lên má ông.

"Ông nội là nhất!"

Thiệu tướng quân đột nhiên nở nụ cười, tâm tình cũng tốt theo mà ăn một chút với cháu.

Ban đêm về nhà vẫn không có chuyện gì, sáng ngày hôm sau đột nhiên đau bụng dữ dội, mọi người nhanh chóng đỡ ông đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện bệnh sỏi mật.

Lúc bọn họ chạy tới Thiệu tướng quân còn ngủ, may mà bác sĩ thông bá chỉ cần làm tiểu phẫu là được, mọi người mới bắt đầu yên tâm, Thiệu Nặc đang ở nước ngoài cho nên không nói cho cô, Thiệu Vũ còn lâu mới chịu đến chăm nom mỗi ngày, Thiệu Quần và Thiệu Văn đều có công ty, buổi chiều tan làm mới đến được, cho nên chỉ còn nhờ vào Lý Trình Tú đang tập trung học tập cùng bảo bối Chính Chính.

Mỗi ngày từ sáng sớm Lý Trình Tú đều làm mấy món ăn thanh đạm mang đến bệnh viện, sau đó anh sẽ xuống dưới căn tin dưới lầu bệnh viện học. Thiệu Quần ban đầu có thuê cho anh một phòng cho anh có không gian yên tĩnh học, Lý Trình Tú vừa hỏi giá tiền, 398 tệ một ngày liền xoay người rời đi.

- - Tầm 1tr200vnđ.

"Đây không phải cướp tiền sao!"

Anh sẽ không ở, anh quyết định ngồi ở dưới căn tin gọi một ly cà phê là được.

"Không đi đúng không?"

"398!!! Khach sạn cũng không đắt như vậy! Em mau đi hủy đi!!"

"Sao anh biết, anh mở khách sạn với người nào đúng không, mở với ai?"

"Anh lười nói với em, em chẳng không phân rõ phải trái gì cả, em mau đi làm đi, đừng quấy rầy anh học!"

Thiệu Quần cứ nhìn anh rồi đứng đó mãi không chịu đi, hiện tại hắn đã học được cách trị Lý Trình Tú, chính là hắn cứ đứng như vậy, một tay ôm ly cà phê một tay chống lên ghê dựa anh, dùng thân hình to lớn của mình giam cả người anh lại.

Xung quanh dần dà ngày càng nhiều ánh mắt nhìn qua, Lý Trình Tú như ngồi trên đống lửa, vừa đang định chạy đã bị Thiệu Quần chen chân chặn lại.

Lý Trình Tú lắp ba lắp bắp, "Em, em làm gì vậy!"

Lý Trình Tú đưa tay đẩy hắn, phát hiện động tác hai người càng lúc càng ám muội, cánh tay thu hồi về bị một lực lớn bắt lấy: "Muốn cho mọi người biết hai chúng ta là một đôi."

Lý Trình Tú đỏ bừng từ mặt xuống tai, vội tránh thoát, đồng thời cũng nhanh chóng móc tấm thẻ phòng từ trong túi Thiệu Quần: "Anh vào phòng riêng kia đây, tạm biệt."