Khi Thiệu Quần trở lại bệnh viện trời đã rạng sáng, Lý Trình Tú đứng ở hành lang chờ hắn, lúc tỉnh dậy anh nhìn thấy chiếc áo vest khoác lên mình liền biết là Thiệu Quần đã trở về.
Chờ từ tối hôm qua đến trời gần sáng, đến khi trong hành lang vắng lặng của bệnh viện vang lên thanh âm giày da, ánh mắt của Lý Trình Tú chợt nong nóng, sự quen thuộc giữa anh và Thiệu Quần dường như đã đạt tới trình độ chỉ cần nghe thanh âm bước đi liền có thể nhận ra.
Thiệu Quần đi khá nhanh, chút ánh sáng chợt soi rọi qua lớp cửa sổ vào hành lang, trong tích tắt khi Lý Trình Tú nhìn thấy hắn, anh dường như cảm thấy mũi mình cứ cay cay, tâm trạng hệt như đứa trẻ trốn học đi bị nhà trường báo cho phụ huynh vậy.
Lý Trình Tú cúi đầu nắm chặt lấy chiếc áo vest của đối phương đi vào phòng, Thiệu Quần im lặng theo sau.
Trên đoạn hành lang, gió đêm cứ gào thét vào mặt, Thiệu Quần nắm lấy tay anh: "Chuyện này là bất ngờ không liên quan gì tới anh, anh đừng nghĩ nhiều."
"Anh không nghĩ gì hết, ngày mai anh viết đơn xin từ chức, sau này anh chăm con thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
"Là tự anh muốn từ chức hay người khác ép anh?" Thiệu Quần đè xuống tâm trạng lên tiếng hỏi.
"Tự anh muốn từ chức." Lý Trình Tú không muốn đề cập đến chuyện giữa anh và Thiệu Văn cho hắn nghe, anh không muốn Thiệu Quần vì mình lại xảy ra mâu thuẫn với người trong nhà. Anh hiểu vì sao Thiệu Văn muốn đánh mình, trong mắt Thiệu Văn, Chính Chính là con trai chảy dòng máu của Thiệu Quần, cho nên anh có chăm sóc tốt cho đứa cháu ruột của cô hay không đều là một vấn đề, chuyện làm mất Chính Chính thì anh là người có trách nhiệm lớn nhất.
Lúc anh phòng bị Thiệu Quần chỉ là không muốn gặp người nhà họ Thiệu, nhưng Chính Chính càng lớn, anh lại càng sợ hãi chột dạ.
Chính Chính khi về lại nhà đều xách túi to túi nhỏ về theo, sau đó còn ôm anh kể, nào là hôm nay ông nội dạy con cưỡi ngựa, cô cả mua quần áo cho con, cô ba thì dạy con uống trà, còn cô tư thì dẫn con đi vòng quay ngựa gỗ,...
Con trai anh thật sự rất thích những người họ hàng này, mà bọn họ cũng toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Chính Chính, nhưng trong lòng anh biết rõ, những sự yêu thương này thật sự là có lý do cả, mà điều kiện tiên quyết chính là Chính Chính là cháu nhà họ Thiệu, là đứa cháu chảy dòng máu của Thiệu Quần trong người, cho nên bọn họ mới yêu Chính Chính nhiều đến vậy.
Anh một bên vui vẻ khi nhìn con trưởng thành trong tình thương bao la từ nhiều phía, song cũng một bên hoảng sợ với tương lai, lỡ như một ngày nào đó thân phận của Chính Chính bị bại lộ, anh không sợ người nhà họ Thiệu nổi giận, anh chỉ sợ con trai bị liên lụy chịu tổn thương, ông nội cùng cô mà bé con yêu thích đột nhiên căm ghét mình.
Sau khi suy nghĩ kỹ, anh đành làm ra một quyết định ích kỷ.
"Thiệu Quần, em vẫn là nên sinh ra một đứa con của chính em."
Thiệu Quần mệt mỏi rã rời không chịu nổi, mấy ngày trước hắn vẫn luôn tăng ca, mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng đồng hồ, hôm nay còn vì chuyện này mà cả ngày luôn trong tình trạng căng thẳng, từ lúc ngủ dậy tới giờ đã hơn bốn mươi tiếng chưa ăn chưa ngủ, thần kinh căng ra giờ đột nhiên muốn đứt rời, cho nên không nhịn được châm điếu thuốc.
"Được, tất cả nghe theo anh, đừng nói chuyện này nữa, chờ chút Chính Chính tỉnh liền dẫn con về nhà."
Lý Trình Tú làm việc ba năm, tích góp được 690,000 tệ, thế nhưng trong đó lương chỉ có một phần ba, hơn nửa là do Thiệu Quân dạy anh chơi cổ phiếu và mua vàng.
Anh nhát gan, cho nên mỗi lần đều không dám mua nhiều, tính ra nếu anh hoàn toàn tin Thiệu Quần, thì hiện tại ít nhất cũng hơn trăm vạn.
Vào ngày Chính Chính xuất viện, Lý Trình Tú mua một vé tàu đi một chuyến ra đảo Tần Hoàng.
Khi tàu hỏa đang trong đoạn đường đi, Lý Trình Tú nghĩ, Chính Chính còn nhỏ, hiện tại dẫn con đi hẳn sẽ không để lại ám ảnh quá lớn, bằng không chờ đến khi bé con lớn lên bị Thiệu gia phát hiện, đến lúc đó thật sự chậm trễ, chỉ cần Thiệu Quần sinh đứa con của chính mình cho người họ Thiệu hẳn là có thể qua chuyện.
Anh không mua nổi nhà ở Bắc Kinh, nhưng ở đảo Tần Hoàng thì có thể, anh lên mang tìm hiểu, đảo Tần Hoàng hiện tại một mét hơn bảy ngàn tệ, học phí hơn mười ngàn, anh đã đóng bảo hiểm được hai mươi bảy tháng, hoàn toàn phù hợp chính sách mua nhà ở đây.
Khi anh chạy tới vào giữa trưa, đúng lúc nhìn trúng một khu ở lâu đời, căn nhà hai phòng diện tích khoảng tám mươi tám mét vuông đã có nội thất, vô cùng sáng sủa, thế nhưng căn phòng rao bán với giá một triệu bốn trăm ngàn tệ (gần 6 tỷ VNĐ), không cho trả giá.
Lý Trình Tú thất vọng trở về Bắc Kinh, song cũng gọi cho người cò đất bảo hắn lưu ý giúp anh, qua đến thứ hai anh đột nhiên nhận được cuộc gọi, nói là có căn nhà do chủ nhà muốn ra nước ngoài, cho nên rao bán căn hộ chín mươi mét vuông tầm tám trăm ngàn tệ. (gần 3 tỷ tiền Việt)
"Không thể nào!" Lý Trình Tú cả kinh đứng lên, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới căn nhà này chẳng lẽ từng có người chết hay gì, ở đâu lại có dĩa bánh ngon rơi từ trên trời xuống chứ?
Lý Trình Tú trở lại đảo Tần Hoàng lần nữa, Thiệu Quần hỏi anh đi đâu, Lý Trình Tú cúi đầu nói dối, "Tiểu Huy mời anh đi ăn."
Thiệu Quần không nói gì thêm mà chỉ gật đầu, "Về sớm một chút."
Lý Trình Tú không ngừng nghỉ đến đảo Tần Hoàng, cho dù trang trí cùng vệ sinh của nơi đây không đẹp mắt lắm, thế nhưng giá rất tốt, anh còn cẩn thận hỏi nơi đây có từng xảy ra chuyện gì không, kết quả chủ nhà đến, đối phương là một người đàn ông tai to mặt lớn bộ dạng ăn nói hung hăng, ông ta nói vợ ông cặp bồ sống ở đây cho nên mới ngứa mắt bán quách đi.
"Cậu có mua hay không? Không mua tôi kêu người khác?"
Người cò đất đứng ở một bên: "Anh à, nếu như tôi có thể tự mình mượn nổi tám trăm ngàn tệ để mua cũng không tới phiên anh, do tôi thấy anh nhìn hiền lành tốt tính, lần trước tôi dẫn anh xem nhà anh còn mua đồ ăn đồ uống cho tôi, tôi mới gọi điện báo cho anh, nếu như anh không mua nổi thì để tôi tìm người khác."
Lý Trình Tú bị người liên tục thuyết phục, chỉ đành gật đầu: "Mua, tôi mua, hai người chờ một chút, hiện tại tôi ký hợp đồng mua với hai người."
Anh còn lo nếu chậm trễ sẽ mất đi món hời này, tiền đặt cọc hai mươi ngàn, số còn lại khi sang tên sẽ đưa, tiền nhà toàn bộ là tám trăm ngàn tệ, anh đang thiếu một trăm mười ngàn tệ. (tầm 400tr)
Trong lòng Lý Trình Tú chất chưa đầy phiền muộn, buổi tối mấy hôm liền, anh cứ mở tủ nhìn đồng hồ đeo tay Thiệu Quần mua cho mình mãi.
Thiệu Quần nằm ở trên giường, nhìn Lý Trình Tú ngồi quỳ chân ở mở ngăn kéo đóng mở liên tục, cuối cùng lại nhét đồng hồ đeo tay vào trong hộp rồi đặt gọn về chỗ cũ.
Lý Trình Tú nằm lại trên giường, mở mắt nhìn trần nhà, đây có lẽ là cách khiến anh cảm nhận được cảm giác an toàn nhất.
Thiệu Quần thật sự cho anh cảm giác an toàn, nhưng cuộc đời vốn dĩ có rất nhiều nhân tố bất ngờ không lường trước được, tất cả an toàn của anh chẳng thể dựa vào mỗi Thiệu Quần, anh không thể mất đi cơ hội lần này. Nếu như tương lai chuyện kia thật sự bị bại lộ, ít ra anh và Chính Chính sẽ có nơi để ở, không cần lo lắng chuyện ở và học hành.
Buổi sáng hôm sau, Lý Trình Tú trả hết tiền mua nhà, sau đó liền treo bảng cho thuê nhà, nếu như nhà cho thuê thì mỗi tháng có thể kiếm được ba ngàn tệ.
Buổi tối thứ năm, Thiệu Quần đột nhiên mở miệng hỏi: "Tú Tú, đồng hồ tình nhân dạo trước em mua cho anh đâu?"
Lý Trình Tú đang xới cơm đột nhiên ngây ra: "Em đột nhiên hỏi làm gì?"
"Ngày mai cùng nhau ra ngoài ăn, em muốn anh mang đồng hồ tình nhân với em."
"Anh đeo đồng hồ không đẹp."
Thiệu Quần hững hờ ừ một tiếng, không nòi gì thêm, thế nhưng buổi tối nhân lúc Lý Trình Tú đang tắm, hắn vẫn không nhịn được mở ngăn kéo ra, đồng hồ đeo tay kia vẫn còn ở đó, khiến hắn không biết nên vui hay buồn.
Lý Trình Tú thiếu tiền, không bán đồ hắn cho, lúc bị chị mình tát cũng không chịu nói, mua nhà cũng không nói với hắn.
Thiệu Quần đóng ngăn kéo nằm lại trên giường, Lý Trình Tú tắm xong đi ra, trong phòng tắt đèn tối om, anh rón ren chui vào chăn nghiêng đầu nhìn Thiệu Quần chăm chú tới mấy chục giây, sau khi xác nhận đối phương đã ngủ mới chầm chậm đến gần đặt một cái hôn thật nhẹ lên cằm hắn, một giây sau, cả người bất ngờ bị nhấc bổng lên, anh bị Thiệu Quần kẹp lấy eo lật người lại đè xuống.
Hắn vừa tức vừa oan ức, đã gạt hắn còn hôn hắn làm cái gì! Rốt cuộc hắn là cái gì?!
Lý Trình Tú cũng không biết Thiệu Quần bị gì đột nhiên động tác lại mạnh như vậy, qua lúc sau cũng vui vẻ bị đối phương rong ruổi khắp thân đến khóc không ngừng.
Thiệu Quần nhiều lần hỏi anh có yêu hắn hay không, Lý Trình Tú quả thực muốn đánh hắn, nếu không vì vậy thì anh cũng không cần bán đi thỏi vàng mua kỷ niệm năm Chính Chính chào đời có khắc tên con trai đâu.