Chương 9: Hoa hướng dương tặng em

Ăn sáng xong, Trúc Dạ Nguyệt lon ton chạy ra phòng khách ngồi xoa xoa cái bụng tròn tròn của mình. Còn Ngụy Ảnh Quân là anh can tâm tình nguyện nấu bữa sáng rồi lại rửa bát đĩa.

Ngụy Ảnh Quân dọn dẹp sạch sẽ xong đi ra phòng khách nhìn thấy cô đang nằm rất thoải mái, một cách rất tự nhiên vén áo để lộ chiếc bụng nhỏ tròn vo. Anh ngồi xuống cạnh bên cô, thuận thế vươn tay xoa bụng cô. Trúc Dạ Nguyệt cũng mặc để anh xoa bụng, nhắm mắt ngửa người ra sau hưởng thụ.

Ngụy Ảnh Quân thấy vậy, nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

Lát sau, anh hỏi cô: "Em nói, mai em đi làm?"

Trúc Dạ Nguyệt nằm dài trên ghế, lười nhác trả lời: "Ừm."

Tự nhiên nhắc đến "đi làm" khiến cô cảm thấy chán nản. Như nhớ ra điều gì đó, Trúc Dạ Nguyệt bật dậy, nghiêm túc hỏi anh: "Hiện tại, cậu đang làm nghề gì? Nghe nói, cậu cũng làm trong nghành giải trí. Diễn viên sao?"

Ngụy Ảnh Quân nhướng mày, hỏi ngược lại cô: "Đoán xem?"

"Một phú nhị đại như cậu, nếu làm diễn viên, chắc sẽ cũng nổi tiếng. Nếu đã nổi tiếng thì tôi không thể không biết tới." Trúc Dạ Nguyệt đưa tay vuốt cằm suy nghĩ. Một hồi lâu cũng không nói thêm gì nữa.

"Đoán không ra?" Ngụy Ảnh Quân gọt táo đưa cho cô. Sau lại bồi thêm một câu: "Ngày mai, tôi sẽ nói cho em biết."

Trúc Dạ Nguyệt nhìn anh: "Sao giờ không nói luôn mà phải đợi tới mai?"

Ngụy Ảnh Quân đứng dậy định rời đi, xong lại cúi xuống nhìn cô một lúc lâu. Không nói câu nào, đem vỏ táo trên bàn đi vứt.

Cô nhìn loạt hành động của anh mà ngơ ngác. Đến cách xưng hô anh cũng đã thay đổi. Nói chuyện với cô, tông giọng cũng thấp hơn.

Ngụy Ảnh Quân đi ra đến cửa, quay người lại nói: "Ra ngoài chơi không? Tôi chở em đi."

Cô hơi ngạc nhiên với lời đề nghị đột xuất này, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Trong lòng xuất hiện một ngọn lửa hy vọng nhưng cũng nhanh chóng bị dập tắt, vì cô vẫn luôn nhận thức rõ thân phận của mình. Dù có khoác lên mình bộ lông phượng hoàng thì cô biết, bản thân mình vốn chỉ là một con vịt, một con vịt bị bỏ rơi.

Trong phòng học, có một nữ sinh ngồi bất động, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Có ba nữ sinh vây quanh cô, miệng sỉ nhục cô, tay thì đổ cốc sữa cô đang uống dở lên đầu cô.

"Mày dám tố cáo bọn tao sử dụng tài liệu với lão Chu sao? Mày chán sống rồi hả? Con nhỏ sống trong trại mồ côi, con nhỏ bị bỏ rơi này.." Nữ sinh nọ tức tối mắng mỏ cô.

Trúc Dạ Nguyệt đang định phản bác lại thì nhìn thấy Ngụy Ảnh Quân bước vào lớp. Ba nữ sinh kia nhìn thấy Ngụy Ảnh Quân cũng nhanh chóng rời đi.

Ánh chiều tà chiếu qua thẳng khung cửa sổ, phản chiếu lên đôi mắt của Ngụy Ảnh Quân.

Có bất ngờ, có thất vọng, có thương hại.

Trúc Dạ Nguyệt thất thần nhìn anh.

Ánh chiều tà hôm ấy dường như đã thiêu rụi mọi thứ.

Trúc Dạ Nguyệt ngồi trên xe, đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Ngụy Ảnh Quân nói đưa cô đi chơi, Dạ Nguyệt cô còn nghĩ anh sẽ đưa cô đến khu vui chơi hoặc là đi đâu đó thú vị, nhưng không, anh đưa cô tới Tây Hồ. Hai người, một nam một nữ, giữ một khoảng cách nhất định, cùng đi dạo quanh hồ.

Ngụy Ảnh Quân đề nghị về nhà nấu bữa tối khi nhận thấy thời gian không còn sớm nữa. Trúc Dạ Nguyệt thắc mắc sao không ăn ở ngoài luôn cho tiện, buổi tối còn có thể đi ngắm cảnh đêm thì Ngụy Ảnh Quân liếc nhìn cô, trưng ra biểu cảm ngạo mạn nói: "So với đồ tôi nấu, đồ ăn ngoài làm gì có cửa."

Trúc Dạ Nguyệt: "..."

"Em dám chê?" Ngụy Ảnh Quân nâng cằm cô, mắt đối mắt, mặt sát mặt cô.

Cô cảm nhận rõ hơi thở của anh, cả mùi gỗ đàn hương phảng phất trước mũi khiến mặt cô ửng hồng.

Trúc Dạ Nguyệt ngượng nghịu đẩy anh ra.

"Tôi.. tôi không có. Vậy về thôi!"

Khi đi ngang qua tiệm hoa ven đường, Ngụy Ảnh Quân dừng bước, ghé vào mua một bó hoa hướng dương. Trúc Dạ Nguyệt hai tay chắp ra sau lưng, nghiêng đầu, tinh nghịch hỏi anh: "Mua tặng bạn gái sao?"

Ngụy Ảnh Quân cũng thẳng thắn gật đầu, không giấu cảm xúc mà vui vẻ cười tươi, bước đi trước.

Trúc Dạ Nguyệt nhìn bóng lưng anh, cố gắng để nước mắt không rơi.

Trên đường về nhà, Trúc Dạ Nguyệt trầm lặng, không nói gì, thi thoảng nhìn bó hoa ở ghế sau qua chiếc gương trong xe.

Ngụy Ảnh Quân thấy cô im lặng suốt quãng đường về nhà liền lên tiếng phá tan bầu không khí u ám này.

"Bữa tối, em muốn ăn gì? Tôi nhớ em rất thích ăn nấm hương.."

Trúc Dạ Nguyệt trong lòng nặng trĩu.

"Cậu nhớ nhầm rồi. Tôi không thích nấm hương."

Cuộc đối thoại cũng kết thúc tại đây. Một lát sau, xe dừng lại trước cửa viện. Trúc Dạ Nguyệt tự mở cửa xe bước xuống. Ngụy Ảnh Quân cầm bó hoa chạy theo sau cô, kéo tay cô lại.

"Nguyệt."

Anh gọi tên cô một cách thân mật, gãi gãi đầu ngượng ngùng. Đưa bó hoa ra trước mặt cô nhưng Trúc Dạ Nguyệt đứng thẫn thờ, ngây ngốc nhìn anh. Còn anh thì nhìn chằm chằm cô, chờ đợi phản hồi. Nhưng đợi một hồi thấy cô vẫn không lên tiếng, Ngụy Ảnh Quân đành mặt dày nói:

"Nguyệt, hoa này là tặng cho em."

Ánh chiều đỏ rực hôm nay, giống như ngọn lửa tình yêu đã được nhóm lên trong hai người.

Mười một năm rồi, cô đã yêu anh, đợi anh suốt mười một năm.