Chương 4

Trời bắt đầu mưa nhỏ. Trúc Dạ Nguyệt sau khi tắm rửa và ăn tối xong liền choàng theo chiếc khăn choàng mỏng đứng trước mái hiên ngắm nhìn cảnh đêm.

Lần đầu ở một nơi lạ lẫm, lại còn kiểu nhà cổ điển như vậy, có phần sợ hãi nên cô đã bật hết đèn ở tất cả dãy hành lang lên. Trong làn mưa có một bóng đen cao lớn đang dần tiến lại gần. Khi Trúc Dạ Nguyệt nhận thấy sự bất thường thì bóng đen đó đã đứng ung dung trước cửa chính khiến cô sợ hãi, tay nhỏ cầm vội con dao gọt hoa quả trên bàn, chĩa về phía đối phương lớn tiếng nói: "Đứng im."

Bóng đen đó nhìn con dao trên tay đối phương có chút bất ngờ trong khóe mắt. Khóe miệng hơi cong lên trông thật đểu giả.. Từng giọt nước trên bộ âu phục cũng đang thi nhau tí tách tí tách rơi xuống sàn gỗ.

Từng hành động nhỏ của bóng đen khiến Trúc Dạ Nguyệt thầm nghĩ có phải hôm nay là ngày tận của cô rồi không? Càng nghĩ con dao trên tay càng được nắm chặt hơn. Hơi thở cũng gấp gáp hơn. Ánh mắt như ghim chặt vào bóng đen đó, không dám ngó ngang ngó dọc, lơ là một phút giây nào.

Chiếc ô đen trên tay bóng đen dần dần được hạ xuống. Ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm cô.

Hoàn toàn bất động..

Một khoảng lặng đột ngột hình thành.

Rất lâu sau đó lại bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại. Đối phương bá đạo, không một tia sợ hãi, nhìn thẳng mắt cô. Bàn tay lớn lấy điện thoại trong túi áo vest.

Đứng cách một khoảng nhưng cô vẫn nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia là của một người phụ nữ.

"Tiểu Quân, con đã về đến nhà chưa?" Một người phụ nữ trung niên đang ngồi trước gương chăm sóc da tay hỏi qua điện thoại với tông giọng ấm áp, ôn nhu.

Tiếp đó, bà lại nói tiếp: "Sáng nay bận việc nên mẹ quên thông báo với con. Con gái của một người bạn mẹ sẽ đến đó ở tạm một thời gian. Con bé có công việc ở đó vài tháng. Căn nhà đó của con cũng còn phòng trống mà phải không. Thêm người thêm vui. Dù sao người ta cũng là con gái, xa cha mẹ sống ở nơi đất khách quê người, con quan tâm chút nhé. Chắc con cũng không thấy phiền đâu nhỉ? Tiểu Quân.. Tiểu Quân, cứ vậy nhé. Mẹ cúp máy đây. Ngủ ngon, con trai."

Nói cúp liền cúp, nhìn màn hình đen ngòm mà thở dài.

Trúc Dạ Nguyệt nhẹ nhàng để dao xuống bàn, sau lại thấy không khí quá ngột ngạt liền ho nhẹ, nói: "Xin lỗi.. Tôi không biết đó là cậu."

Mắt liếc nhẹ nhìn đối phương vẫn thấy đối phương đứng đó nhìn mình, cô định bụng nhanh chân chạy về phòng nhưng thấy dưới sàn chỗ đối phương đứng đã biến thành một vũng nước nhỏ từ lúc nào không hay. Thuận tay lấy luôn chiếc khăn choàng trên vai đưa lại chỗ đối phương.

"Cái này.. cậu lấy lau tạm cho khô đi. Cẩn thận bị cảm lạnh." Vừa đưa tay vừa run run. Không. Cô chính là đang sợ. Thực sự vừa sợ vừa ngại. Mắt cũng không dám nhìn thẳng.

Người đàn ông đứng trước mặt hiện tại giống như một con sói, còn Trúc Dạ Nguyệt giống như con thỏ con. Co rúm sợ hãi.

Người đàn ông kia với tay lấy chiếc khăn cô đưa. Mùi hương trên chiếc khăn khiến ánh mắt dịu lại.

Trúc Dạ Nguyệt đứng chôn chân tại chỗ. Đầu óc mơ hồ, một mảng kí ức hiện lại.

Năm cuối cao trung.

Tiếng còi vang lên, vận động viên trên sân bắt đầu những bước chạy đầu tiên trên đường đua 1500 mét nam. Tiếng hò hét cổ vũ của khán giả vang vọng cả một khoảng sân.

"Quân Vũ, Đẳng Quân Vũ cố lên!"

"Ngụy Ảnh Quân, Ngụy Ảnh Quân cố lên!"

"..."

Chỉ vài phút sau, người chạy về đích đầu tiên đã khiến cả khán đài như nổ tung.

Ngụy Ảnh Quân kết thúc với thành tích cao nhất 4 phút 05 giây, kế tiếp đó chỉ kém một chút xíu là La Dực Minh 4 phút 07 giây, Đẳng Quân Vũ 4 phút 10 giây..

Trúc Dạ Nguyệt tay cầm chai nước lạnh cùng chiếc khăn đứng thấp thỏm hướng về người con trai cao lớn đang đứng thở lấy lại sức phía trước. Cô mím nhẹ môi, hít lấy một hơi rồi sải bước chân tiến tới.

"Quân.." Chưa kịp nói hết câu, tình huống trước mắt khiến cô đột ngột dừng bước. Bên đó, có một người con gái khác cũng đang đưa nước cho cậu. Trong trường coi hai người họ giống như một cặp vậy. Gia cảnh, tài năng, nhan sắc đều vô cùng xuất sắc.

Trong giây lát Trúc Dạ Nguyệt liền cảm thấy bản thân thấp kém.

Người con trai đó thấy Dạ Nguyệt đứng lại liền mặc kệ đám nữ sinh đang vây quanh, tiến lại phía cô với thái độ không mấy hòa nhã. Giọng nói mang theo chút tức giận cũng thuận tay lấy chai nước trên tay cô: "Sao còn đứng đây? Tôi sắp mệt chết rồi đây này."

Trúc Dạ Nguyệt nhìn người con trai trước mặt uống một hơi hết sạch chai nước liền có chút bất ngờ. Những giọt mồ hôi đang thi nhau lăn dài trên khuôn mặt hoàn mỹ của đối phương khiến cô nhìn rất lâu.

"Đẹp trai lắm đúng không?" Dương dương tự đắc mà hỏi cô.

"Nhìn cũng được." Độ tự luyến quá cao nên cô không dám thừa nhận. Cũng rất tự nhiên mà cầm khăn lau mồ hôi cho đối phương.