Chương 2

Vốn là một đứa trẻ hoạt bát, hiếu động, luôn vui vẻ nhưng giờ thấy cười thôi cũng có phần giả tạo, khó thích ứng.

Ông trời hình như cũng rủ chút lòng thương. Năm Dạ Nguyệt mười năm tuổi, cô được một gia đình nhận nuôi. Hai người họ không có con, vốn là cứ như vậy mà sống cùng nhau tới già nhưng Tết Đoan Ngọ năm ấy, không biết thế nào mà nhìn trúng cô. Sau đó, cô được đón về, bắt đầu lại cuộc sống gia đình ba người hạnh phúc cô từng mong muốn có được trước đây.

Sau đó, từ Khâm Y Nguyệt đổi thành Trúc Dạ Nguyệt, theo họ của bố mẹ nuôi.

Lão trưởng ban luôn gọi cô là "Trúc Tử", vì mong cô luôn luôn mạnh mẽ, dù có khó khăn gì cũng sẽ vượt qua dễ dàng.

"Trúc Tử.. Trúc Tử.." Dòng hồi ức bị cắt ngang. Trở về thực tại, cô đang đối diện với cha nuôi của mình. Lão trưởng ban liền hỏi: "Con đã nghe rõ chưa?"

Dạ Nguyệt lơ ngơ: "Dạ? Người nói gì cơ ạ?"

"Con bé này, tâm trí bay đi đâu vậy. Ba ngày nữa con chuyển đến trụ sở chính đi. Trên đó vừa gọi điện luân chuyển công tác. Đến đó con sẽ phát huy được hết tài năng của mình, đồng thời sẽ học hỏi được nhiều hơn." Lão trưởng ban nói nhưng lòng vẫn có chút không cam tâm.

Luân chuyển công tác? Phải đi tới một nơi xa lạ khác để làm việc khiến cô có chút hoảng loạn, bất ngờ nhưng lại không biểu hiện ra ngoài. Chỉ sợ khiến ba mẹ nuôi lo lắng.

"Đừng sợ. Chắc chỉ tầm ba tháng thôi. Con vẫn được về nhà thường xuyên mà." Lão trưởng ban chấn an cô.

Dạ Nguyệt chỉ gật đầu đồng ý rồi xin phép trở về văn phòng làm việc tiếp.

Trụ sở chính được đặt tại Hàng Châu, Chiết Giang.

Giải trí Tần Mạnh vốn là một công ty nhỏ, không có nhiều tài nguyên lại đang trên bờ vực phá sản, sau này không biết vì duyên phận gì mà được WAN (trụ sở chính) thu mua lại. Hiện tại ở thành đô Tần Mạnh cũng có chút địa vị riêng.

9 giờ bắt đầu làm việc, 18 giờ tan ca. Thời gian làm việc thường ít hơn so với những công ty khác nhưng khối lượng công việc cũng như thời gian ngoài giờ lại nhiều gấp bội. Có những thời điểm gần như chiếm trọn 24 giờ. Tuy vậy nhưng lương thưởng ở đây rất hậu hĩnh nên có rất nhiều nhân viên gắn bó lâu dài. Dù vậy thì cứ ba năm một lần, Tần Mạnh cùng một số công ty con khác cũng mất đi một vài nhân viên cấp A trong lần luân chuyển công tác như này. Vì lợi ích mà họ nhận lại nếu hoàn thành tốt công việc trong ba tháng đó sẽ rất rất lớn.

Phòng ban có nhân viên mới nên sau khi tan ca mọi người liền đi ăn mừng.

Trì Mạnh Đông có thể được liệt vào danh sách phú nhị đại. Nhà hàng cậu ta đặt hôm nay muốn ăn một bữa thì với số lương nhân viên cũng mất khoảng ba tháng lương chính thức. Phòng VIP này cực kỳ tốt. Vừa dùng bữa, vừa ngắm cảnh đêm. Còn thêm cả dịch vụ hát hò các kiểu nữa.

Trì Mạnh Đông có vẻ ngoài khá thu hút ánh nhìn. Mái tóc màu bạch kim hơi dài được uốn xoăn đánh rối, sống mũi cao, mắt cún con và miệng nhỏ lúc nào cũng mỉm cười.

Trúc Dạ Nguyệt tay chống cằm nhìn quan sát hồi lâu. Nếu cô trẻ lại bảy, tám tuổi có thể cô cũng theo đuổi cậu ta. Trúc Dạ Nguyệt vỗ nhẹ vào hai má cho tỉnh táo, vì khi nãy có uống chén rượu nên hai má hiện tại có chút ửng hồng, đầu óc hơi quay cuồng.

Trì Mạnh Đông cũng chú ý tới Dạ Nguyệt. Khi bài hát kết thúc liền chuyển mic cho đồng nghiệp, tiến lại gần ngồi cạnh cô.

"Tiền bối, hình như chị say rồi. Hay em đưa chị về trước." Trì Mạnh Đông lay vai cô, nhẹ nhàng lên tiếng quan tâm.

Trúc Dạ Nguyệt bị lay động mơ hồ nói: "Ai nói với cậu là tôi say? Chỉ là thấy cậu đẹp trai như vậy.. mà lại đâm đầu vào cái bộ phận nhàn chán này. Thật uổng!"

Trì Mạnh Đông thấy Trúc Dạ Nguyệt khen mình đẹp trai liền cười rất tươi. Kiêu ngạo đáp: "Em cũng thấy mình rất đẹp trai. Ở trường em còn được gọi là nam thần khoa thanh nhạc đấy!"

Trì Mạnh Đông nhìn thẳng cô, ánh mắt như chứa đầy tâm sự rồi nói tiếp: "Em thấy Trúc Dạ Nguyệt tiền bối cũng rất xinh đẹp."

Quá giờ nên Dạ Nguyệt xin phép về trước, từ chối đi "tăng ca" cùng mọi người. Trì Mạnh Đông chạy theo muốn đưa cô về nhưng cô đã thẳng thừng từ chối.

Taxi đến cô liền chào tạm biệt rồi nhanh chóng lên xe.

Cảnh đêm ở Thành Đô thật khiến con người ta mê man mà đắm chìm. Ánh đèn lấp lánh từ những tòa cao ốc hiện ra giống như dải ngân hà.

Trúc Dạ Nguyệt tuy có uống rượu nhưng cô biết giới hạn của bản thân. Rượu vào khiến cô suy nghĩ nhiều hơn. Nghĩ đến việc phải đến Hàng Châu làm việc, trong lòng liền có phần rối bời, ngồi trên xe suy nghĩ hồi lâu sau đó liền thở dài.

Người đó.. chắc vẫn sống ở đó nhỉ?