Ngày hôm sau, Thành Thiện ngồi trong phòng của Trúc Hàn, hai người đều cầm kinh thư nhưng lại là quyển Tâm Kinh cơ bản nhất. Ông giống như một người cha nghiêm khắc quản giáo đứa con gái tự ý sinh lòng yêu thương ai đó, muốn giảng giải “sắc tức là không”.
Trúc Hàn không có biểu cảm gì, từ đầu đến cuối gương mặt chàng đều có vẻ thờ ơ, Ma Ha Bàn Nhược Ba La Đa Tâm Kinh, chỉ có hai trăm sáu mươi chữ nhưng ý nghĩa sâu xa, chàng đã thuộc làu làu. Tu Phật gần hai mươi năm, vậy mà bây giờ ông lại dạy chàng học lại từ Tâm Kinh, có phần buồn cười cũng có chút thê lương.
Thầy dạy dỗ Phật pháp, cho ta sinh mệnh và trí tuệ giống như cha. Đối với chàng, pháp sư Thành Thiện vừa là thầy vừa là cha, càng như thế chàng càng không đành lòng. Chàng đã phản bội Phật Tổ, không thể ngay cả sư phụ cũng lừa gạt, nhưng lòng đã thay đổi thì khó mà quay lại như lúc đầu. Sao chàng có thể trong lòng có A Âm, lại ngẩng đầu nhìn về phía Phật Tổ được?
Thành Thiện thấy ánh mắt của chàng dao động, lòng cảm thấy bi thương, ông bất lực thở dài. Ông chỉ cảm thấy mình đã ký thác quá nhiều hi vọng trên người Trúc Hàn, vậy nên đến nước này ông vẫn muốn tìm cách cứu vớt, giống như cây liễu ở hậu viện bị bệnh, chỉ cần xới đất bón thêm chút phân là sẽ ổn.
“Quan Trừng, phải tập trung.”
Chàng vẫn giữ dáng vẻ không mặn không nhạt, không phản kháng nhưng cũng trầm mặc.
“Vâng, sư phụ.”
Kể từ lúc bình minh ló dạng đến nay, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu chàng niệm “Yết đế yết đế ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha”, Thành Thiện cầm chén nước ấm mà tiểu sa di vừa mang vào, uống để nhuận giọng, dường như chỉ sau một đêm, nếp nhăn giữa lông mày ông càng lúc càng sâu.
Trúc Hoằng vâng mệnh trông coi chính điện, đón đưa khách hành hương, lúc này dẫn theo người đến gõ cửa, “Sư phụ, A Âm thí chủ xin gặp sư đệ Trúc Hàn.”
Dứt lời, đây là lần đầu tiên Thành Thiện nhìn thấy dáng vẻ trầm lắng tựa giếng cổ của Trúc Hàn nổi lên gợn sóng.
Ánh mắt chàng dao động.
Dù bây giờ đang sốt ruột nhưng ông vẫn rất minh mẫn, thu tất cả biến hóa nhỏ bé vào đáy mắt. Bảo nhóm tiểu sa di đang nghe giảng bài ra ngoài, ông gọi Trúc Hoằng dẫn người vào trong. Trúc Hoằng mời A Âm vào cửa rồi quay lại chính điện, chỉ để lại hai hòa thượng trông chừng phòng nghỉ cách đó không xa.
A Âm thấy phòng nghỉ không náo nhiệt giống ngày thường thì biết ngay có chuyện không ổn, nàng bình tĩnh bước vào, quả nhiên nhìn thấy Trúc Hàn và pháp sư Thành Thiện đang tĩnh tọa, không ai trong hai người đứng dậy, Thành Thiện vỗ tay nói một câu “A Di Đà Phật”.
Nàng thấy vẻ mặt tiểu hòa thượng không vui, như muốn nói lại thôi, trong lòng cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể chờ Thành Thiện mở miệng trước mới phản ứng.
“A Âm thí chủ lại đến tìm đồ đệ hư của ta sao?”
“Ngài nói đùa, đệ tử cuối cùng của pháp sư Thành Thiện phải gọi là cao đồ mới đúng.”
Vị sư già bật cười nhưng lại là nụ cười lạnh lùng, ông nói tiếp, “Vậy cớ sao thí chủ lại muốn kéo đồ đệ của ta xuống Địa Ngục?”
A Âm giật thót mình, sắc mặt trắng bệch, trong lòng đang suy nghĩ nên đối đáp thế nào thì tiểu hòa thượng mở miệng trước: “Sư phụ!”
Thành Thiện quay đầu nhìn Trúc Hàn, “Quan Trừng, đừng giấu diếm nữa. Con xuống núi ba lần, trái tim không hề hướng về Phật, chuyện này chắc chắn không thể thoát khỏi do người phụ nữ này châm ngòi chia rẽ. Nói đi, cô gái này tiếp cận con có mục đích gì?”
Trúc Hàn mặc trang phục màu xanh đen, giày cũng không đi đã bò xuống sạp, quỳ gối trên mặt đất mùa đông lạnh lẽo như băng. Viên gạch và vải vóc màu đen gần như dung hòa vào nhau, khiến A Âm cảm thấy người trước mắt hơi mơ hồ. Chàng dập đầu rồi ngẩng đầu nhìn trụ trì bất động như chuông, phủ định, “Sư phụ đừng trách nàng, chuyện này không liên quan đến nàng. Là do con, hết thảy đều do con, con chìm đắm trong mê võng, tội nghiệt của con chồng chất. Thầy không thể áp đặt mọi tội lỗi lên người nàng…”
“Câm miệng! Quan Trừng, thầy không hỏi con, sao con phải vội vàng như thế?”
A Âm đứng sững người, chỉ cảm thấy lò sưởi tay trong ngực cũng thoáng chốc trở nên lạnh buốt. Nàng không hiểu, rõ ràng hôm qua mới giao hẹn với Trúc Hàn xong, hôm nay đến gặp chàng, sao mọi chuyện đã thành ra thế này? Không phải tiểu hòa thượng vẫn còn giận nàng sao? Sau bây giờ lại bảo vệ nàng ở trước mặt pháp sư Thành Thiện?
Nàng biết, mối tình này không dễ gì được người đời chấp nhận, là ai bắt đầu trước? Là nàng, đương nhiên là nàng, tăng nhân áo đen trong sáng tốt bụng, làm sao cam lòng sa đọa vào hồng trần thế tục.
Trúc Hàn quay đầu nhìn nàng, hốc mắt chàng hơi đỏ, lại kiên quyết mở miệng, “Nàng về đi, chuyện ở đây không liên quan đến nàng.”
A Âm không nghe, có chỗ nào mà không liên quan đến nàng? Thành Thiện trách tội chàng, sao nàng nhẫn tâm?
“Pháp sư Thành Thiện, tiểu nữ không hiểu, đã xảy ra chuyện gì?”
Ông lão ngồi trên sạp phất tay áo, đặt tràng hạt xuống, cười nhạt nói: “Chúc mừng A Âm thí chủ được như ý muốn. Hôm qua ở trước mặt Phật Tổ, truyền nhân mà lão nạp khâm định đã quyết ý về tục. Thí chủ thường đến bái Phật thắp hương, cớ sao vẫn gây ra nghiệt duyên này?”
Trong mắt nàng chỉ có tiểu hòa thượng đang quỳ trên đất, chàng dập đầu lần nữa, chạm sát vào mặt đất tạo thành một tiếng vang rất lớn, khiến nàng đau lòng không thôi.
A Âm tiến lên, nàng không bái Thành Thiện màcất giọng giòn giã, “Ngài không hiểu, đây không phải là nghiệt duyên mà là lương duyên. Từ nhỏ ngài đã dạy chàng mở rộng tấm lòng, phổ độ chúng sinh, nhưng một người chưa từng biết yêu thì nói gì đến đại ái? Cái gọi là Phật pháp sấm vĩ cũng chỉ là trăng trong nước hoa trong gương, toàn là những đạo lý nhạt nhẽo tự làm khổ chính mình…”
Thành Thiện tức giận, thấy gương mặt yêu mị vẻ mặt của nàng thì càng phản cảm hơn, ông ném kinh thư trong tay vào đỉnh đầu Trúc Hàn, kinh thư trượt xuống đầu vai, tạo thành tiếng động rất lớn. Nàng thở gấp, vội vàng ngồi xuống kéo tay chàng, muốn chàng ngẩng đầu lên, “Đứng dậy, để ta xem xem, chàng có đau không?”
Nói rồi lại ngửa đầu tức giận quát, “Người xuất gia cũng nóng giận hành động lỗ mãng, đúng là buồn cười.”
“Lão nạp trách phạt đệ tử của mình, có liên quan gì đến thí chủ?”
Nàng đứng dậy vung tay định đánh người nhưng Trúc Hàn cao giọng gọi “A Âm”, nàng liền ngừng tay. Hòa thượng già vẫn ngồi bất động, ông không thể đánh A Âm, vậy nên tức giận nện kinh thư vào người Trúc Hàn, cũng là nện vào lòng nàng.
A Âm ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên chàng không hề hối hận, gọi nàng là A Âm rõ ràng đến thế, nhưng không ngờ lại ở trong tình huống này, khiến lòng nàng cảm thấy hơi khó chịu.
Chàng nói, “A Âm, không được.”
Được, chàng nói không được thì ta sẽ không làm. Dọa vô số lệ quỷ bỏ chạy thì thế nào, gϊếŧ chết La Sát thì sao, chỉ cần tiểu sư phụ Trúc Hàn nói một câu, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, giống như một chú thỏ cưng ở nhân gian.
Thành Thiện thấy vậy thì chậm rãi mở miệng, “Quyến rũ người xuất gia ngay dưới chân thánh nhân, phạm vào luật pháp Đại Đường. Trúc Tuyên, đi mời…”
“Sư phụ! Không được, sư phụ… Đệ tử cầu xin người, cầu xin người đừng làm thế. Là do con động lòng, nàng ấy không quyến rũ con, tất cả đều là tội nghiệt của Quan Trừng, thầy chớ gắp lửa bỏ tay người. Phật Tổ cũng không cho phép chuyện đó…”
A Âm sốt ruột, cảm thấy mình nên ra tay hoặc là lập tức câu hồn phách của hòa thượng già này về Địa Phủ. Nàng ngắt lời Trúc Hàn, phản bác: “Quan Trừng, chàng không cần phải nhận mọi trách nhiệm về mình. Lão hòa thượng, là ta quyến rũ chàng trước. Lúc nhỏ chàng bị ông nhặt về chùa Bàn Nhược, lúc chưa có khả năng lựa chọn đã phải làm hòa thượng, đó là đạo lý gì thế? Ta chỉ dẫn chàng đi xem bể khổ thế tục trong miệng ông rực rỡ tự do thế nào…”
“A Âm…”
“Chàng đừng ngắt lời ta, vì sao không thể nói? Lão hòa thượng ông tu Phật đến sáu mươi tuổi nhưng vẫn chưa giác ngộ ra, vẫn chấp niệm như cũ là sao?”
Thành Thiện thở dốc, sử dụng hết tất cả sức lực cuối cùng cầm thiền trượng đánh vào người Trúc Hàn, gào thét gọi đệ tử bên ngoài, “Trúc Tuyên! Trúc Tuyên! Con đưa yêu nữ này đến quan phủ cho ta!”
“Đưa đến quan phủ thì đưa đến quan phủ, ông không dám đánh ta nên cố ý đánh chàng để ta đau lòng, tim ông đánh bị chém!”
Trúc Hàn lặng lẽ chịu đòn, còn định kéo vạt áo A Âm bảo nàng bớt lời nhưng A Âm không nghe, vẫn bất chấp tranh luận với hòa thượng già cố chấp đến cùng, tiểu hòa thượng không còn cách nào, quát lớn một tiếng, “Nàng muốn làm người như vậy sao?”
A âm kéo chàng tránh khỏi thiền trượng đập xuống liên tục, miệng lẩm bẩm: “Ta đưa chàng đi, không thể ở lại chùa Bàn Nhược này dù chỉ một lát…”
Thành Thiện ngừng tay, đứng bên sạp thở hổn hển, Trúc Tuyên nghe tiếng đứng ở cửa, phân vân có nên vào hay không. Trúc Hàn gỡ tay A Âm ra, lắc đầu, “Sư phụ chưa đồng ý thì ta không thể đi.”
“Sao chàng lại cổ hủ y chang lão hòa thượng thế? Nếu không phải chàng không cho ta đánh ông ta thì ta đã…”
“A Âm, chuyện trên đời này không phải chỉ đơn giản là một cái quyết định đã xong. Sư phụ nuôi dưỡng dạy dỗ ta, ân tình không thể xóa nhòa. Mặc dù ta bỏ Phật cũng phải chờ sư phụ nói một câu đồng ý, thì mới tính là người đã đặt một dấu chấm hết trên tuệ mệnh của ta.”
“Đúng là ngu xuẩn, lão hòa thượng sẽ không để chàng đi.”
“Nhất thời không thả, ta sẽ chờ nhất thời; một năm không thả ta sẽ chờ một năm; mười năm không thả ta sẽ chờ mười năm. Ta biết mình có lỗi với nàng, để nàng chờ đợi theo mình, nàng có bằng lòng không? Nếu như nàng gặp được người khiến nàng vui vẻ, ta…”
Nàng vốn đang xoắn xuýt vì nửa câu đầu, trong lòng càng căm hận Thành Thiện hơn, thấy chàng nói cái gì mà gặp được người khiến nàng vui vẻ thì càng cảm thấy không xuôi tai. Nàng vội vàng ngắt lời, “Ta đồng ý. Ngàn người trên cõi đỡi này cũng không liên quan gì đến ta, ta chỉ cần chàng khiến ta vui vẻ.”
Thành Thiện nghe vậy thì thở dài: “Trúc Tuyên, đưa A Âm thí chủ ra khỏi chùa.”
Chưa đến giữa trưa, tăng nhân canh giữ ở cửa phòng đều đã lui hết. Chuyện này khiến Thành Thiện giật mình, gần hai mươi năm qua ông nuôi nấng và đối xử với đồ của mình quá nghiêm khắc, nhưng sao Trúc Hàn có thể chuồn êm đi, chàng còn phải đợi một câu đồng ý của sư phụ.
Nhưng lúc này trong lòng Thành Thiện quả quyết không cho phép.
Đến đêm dài, Trúc Hàn vẫn ngồi ở phòng thiền, nhìn kinh thư trên trang giấy ố vàng, mặt không cảm xúc. Chàng trải đệm chuẩn bị đi ngủ, có gió thổi vào khiến ánh nến lay động vài lần.
Trúc Hàn xoay người lại, có thiếu nữ nhào vào lòng chàng, chàng cúi nhìn nhìn, nhưng không phải là tiểu cô nương sáng nay dựa vào lý lẽ biện luận với pháp sư Thành Thiện. À không, là A Âm cô nương – quỷ Âm Ma La nổi tiếng Quỷ giới.
Chàng thả lỏng cơ thể và ý thức căng thẳng, hưởng thụ cái ôm mà mình chưa bao giờ dám mơ ước xa vời. A Âm chôn đầu trong vạt áo chàng, ngửi mùi hương quen thuộc kia, lúc ban ngày nàng cao giọng không nhường nhịn Thành Thiện, lúc này vành mắt đỏ hoe, “Quan Trừng, Quan Trừng…”
Nàng si ngốc gọi tên chàng hết lần này đến lần khác.
“Ta ở đây.”
Không biết đã ôm bao lâu, nàng ngửa đầu nhìn chàng, chỉ cảm thấy một ngày cứ ngỡ ba thu, chàng cũng cao hơn trước. Ánh mắt ấy tràn ngập si mê lại hơi ươn ướt, nàng nói với vẻ tủi thân, “Sao chàng không nói cho ta biết? Chàng nói cho ta biết, ta sẽ…”
Chàng vẫn nghiêm mặt nhưng giọng nói lại dịu dàng đến cực điểm, “Nàng sẽ thế nào? Gϊếŧ sư phụ vì ta?”
Nhìn nàng cắn môi không nói, chàng nói tiếp: “Nàng cũng biết, ta không cho phép nàng làm thế.”
A Âm được hời, ôm vòng eo gầy của chàng càng chặt hơn, chuyển chủ đề: “Trong lòng chàng có ta.”
“Đúng.”
“Chàng chống đối sư phụ vì ta, muốn về tục vì ta.”
“Ừ.”
“Chàng ôm toàn bộ trách nhiệm, cũng là để bảo vệ ta.”
“A Âm nhạy bén, có đại trí tuệ.”
Nước mắt nàng đột nhiên rớt xuống, lúc tranh luận với Thành Thiện hay là khi không đi được, nàng cũng không khóc. Nhưng lúc này được người trong lòng ôm ấp nàng lại không kìm nén được lệ rơi lã chã, nước mắt rớt xuống quần áo màu đen của chàng, “Ta đưa chàng đi, có được không. Quan Trừng, đồng ý với ta…”
Trúc Hàn giơ tay lau nước mắt trên mặt nàng, A Âm nhìn bàn tay trắng mịn không nhiễm bụi trần, giữa ngón trỏ và trong lòng bàn tay còn có vết chai mỏng, chắc chắn là do thường xuyên lần tràng hạt mà thành.
Trúc Hàn mở miệng rồi khép lại, mở ra lần nữa cuối cùng vẫn thở dài một hơi, chàng vươn tay cẩn thận nâng đầu nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau. Chàng vụng về nhưng lòng đầy thành kính, đặt xuống giữa trán nàng một cái hôn.
“Ta không hiểu tình yêu nơi thế tục, đây là lần đầu tiên động lòng nhưng ta cũng biết người thường yêu nhau sẽ định một đời một kiếp.”
“Quả thật so với nàng thì cuộc đời của ta quá ngắn ngủi, chỉ được xem là một đoạn đường. Đời này ta trung với A Âm mãi mãi, Thần Phật cũng không thay đổi được. Nếu như làm trái lời thề này, tự nguyện bị đày xuống Địa Ngục, từng bước bị lệ quỷ cắn nuốt…”
A Âm giơ tay ôm lấy đầu chàng, những sợi tóc mới mọc đâm vào mười ngón tay, cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, nàng kiễng chân hôn lên đôi môi phát ra lời thề độc ác. Một bàn tay lặng lẽ trượt đến trước mặt chàng, che đi đôi mắt vẫn mở to như cũ, chàng thuận theo nhắm mắt lại, cảm thụ xúc cảm tê dại kia, có chiếc lưỡi nóng ẩm đang liếʍ mυ"ŧ đôi môi chàng.
Giọt nước mắt cuối cùng trượt khỏi mi mắt thiếu nữ, giọng nói đượm vẻ mập mờ, chỉ có hai chữ ngắn ngủi: “Mở miệng.”