Chương 23-3: Ngày thứ hai mươi ba

“Sức mạnh thần bí của ngọc? Em không hiểu.”

“Nhìn xem chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay em là sẽ hiểu.”

Mình cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngọc, lập tức hiểu ra thế nào là “sức mạnh thần bí,” đúng vậy, nó giống như sinh mệnh của mình vậy, có thể bám chặt cứng vào ngón tay mình, có lẽ nó vẫn còn có nhiều sức mạnh hơn nữa.

Thanh Viễn tiếp tục nói: “Bởi vì vương tộc của Cổ Ngọc Quốc có thể nắm vững và tận dụng sức mạnh của đồ ngọc, khiến đất nước của họ nhanh chóng phát triển hùng mạnh và thịnh vượng, sáng tạo ra văn minh cổ đại huy hoàng xung quanh khu vực Thái hồ. Họ thậm chí còn xây dựng lên một thành phố, có cung điện khí chất hùng vĩ, tế đàn và điện thần khổng lồ, còn có cả lăng mộ vua chúa sâu trong lòng đất. Thứ quan trọng nhất trong Cổ Ngọc Quốc chính là ngọc, một lượng lớn đồ bằng ngọc được chế tác tinh xảo, còn hậu duệ của những thiên thần – vương tộc lại nắm vững những bí mật cao nhất của ngọc.”

“Bí mật cao nhất của ngọc là gì?”

"Cái này anh cũng không biết rõ, nhưng bí mật cao nhất đó thực sự tồn tại. Được rồi, bây giờ nói tiếp về vương tộc đó. Cổ Ngọc Quốc là vương quốc được thống trị bởi một nữ vương. Rất kì lạ đúng không? Càng kì lạ hơn nữa, nữ vương vốn không phải là do cha truyền con nối mà là một thiếu nữ được chọn ra trong vương tộc để kế tục ngôi báu nữ vương. Nữ vương này chiếm giữ quyền tôn giáo, cũng chính là đại tế lễ của Cổ Ngọc Quốc.”

“Người phụ nữ như thế thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.”

Nhưng Thanh Viễn lắc đầu nói: “Không, nữ vương vốn không có quyền lực thực sự, các vương tộc mới là khống chế toàn bộ, còn nữ vương bắt buộc phải giữ gìn trinh tiết cả đời, nếu không thì sẽ phải tự sát tạ tội.”

“Nữ vương bắt buộc cả đời là trinh nữ? Quy định này hoang đường làm sao?”

"Đúng là có chút hoang đường, nhưng đối với Cổ Ngọc Quốc thời đó mà nói, sứ mệnh đầu tiên của nữ vương là tế tự, bởi vậy bắt buộc phải là một người con gái thuần khiết, nếu không thì sẽ xúc phạm tới thiên thần tổ tiên.”

“Cô ấy thật đáng thương.”

“Sự phồn vinh của Cổ Ngọc Quốc kéo dài khoảng một nghìn năm. Nhưng sức mạnh thần kì nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn chặn sự suy vong của nó, bởi vì đây là một quy luật tự nhiên, bất cứ nền văn minh nào đột nhiên phát triển cũng đều đột nhiên tiêu vong. Cổ Ngọc Quốc cũng không ngoại lệ, nó bị quấy rối bởi thù trong giặc ngoài, thù trong là lũ lụt kéo dài hàng trăm năm, nước Thái hồ dâng trào thành tiên tai, nhấn chìm ruộng đất và thành thị. Giặc ngoài lại là sự xạm lược của những bộ lạc lân cận, họ tuy lạc hậu nhưng dũng cảm và thiện chiến, vương tộc của Cổ Ngọc Quốc đã bị cuộc sống xa hoa làm cho thối nát từ lâu, tuy có sức mạnh thần bí của ngọc khí nhưng cũng không thể kháng cự được giặc ngoài.”

Mình gật đầu, cướp lời hỏi: “Cổ Ngọc Quốc đã diệt vong như vậy sao?”

"Không, Cổ Ngọc Quốc diệt vong do một người đàn bà. Vào khoảng bốn nghìn năm trước, Cổ Ngọc Quốc có một nữ vương tuyệt sắc giai nhân, tuy cô ấy biết rõ mình phải giữ gìn trinh tiết suốt đời nhưng vẫn yêu một nô ɭệ trẻ.”

“Tình yêu của nữ vương và nô ɭệ?”

“Bây giờ xem ra rất lãng mạn đúng không? Nhưng với Cổ Ngọc Quốc thời đó lại là một hành động đại nghịch bất hiếu xâm phạm tổ tiên. Nhưng nữ vương kiên quyết giữ lấy tình yêu của mình và đã phát sinh quan hệ với người đàn ông mình yêu. Sau đó, quan hệ của họ bị vương tộc phát hiện, căn cứ vào quy tắc của tổ tiên, nữ vương bắt buộc phải tự sát để gột rửa tội ác.”

Mình chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói: “Cô ấy có chết không?”

“Đúng, nữ vương xinh đẹp đã tự tử vì tình, dùng một con dao găm cắt cổ họng. Lời tiên đoán của cô ấy trước khi chết: Cổ Ngọc Quốc sẽ diệt vong một năm sau đó. Lúc cô ấy chết, trên tay có đeo một chiếc nhẫn ngọc, máu đỏ tươi đã nhuộm lên mặt nhẫn, lau thế nào cũng không sạch. Các vương tộc đều bị cái chết của nữ vương làm cho chấn động, họ cảm thấy án náy và cắn rứt nên đã đem chiếc nhẫn ngọc có dính máu tươi của nữ vương thành dị vật cao nhất dâng tế lên vương tộc. Bởi vậy, nỗi ai oán về cái chết của nữ vương đã được gửi gắm trong chiếc nhẫn ngọc, chứa đựng một sức mạnh thần kì.”

Nghe tới đây, mình lập tức giơ tay trái lên, chiếc nhẫn ngọc đó đang phát ra ánh sáng quái dị. Đúng vậy, vệt đỏ đun trên chiếc nhẫn không phải là máu tươi của nữ vương bi thảm sao?

Thanh Viễn nắm lấy tay mình, tiếp tục nói: “Quả nhiên, một năm sau khi nữ vương tự sát, Cổ Ngọc Quốc đã bị nước khác lớn mạnh hơn chiếm lĩnh, gϊếŧ sạch hầu hết cư dân, phóng hỏa hủy diệt thành thị và cung điện, văn minh Cổ Ngọc Quốc bị hủy diệt triệt để, thậm chí còn không để lại bất cứ vết tích nào trong sử sách. Nhưng có một số vương tộc sống sót lại, họ mang chiếc nhẫn ngọc của nữ vương tháo chạy tới bờ biển hoang vu mà trước đây tổ tiên đổ bộ lên bờ.”

“Cũng chính là Hoang thôn ngày nay?”

"Đúng, những người này chạy tới Hoang thôn ngày nay, trên lãnh thổ mà tổ tiên trước đây đổ bộ lên, sống cuộc sống ẩn dật. Họ tiếp tục duy trì phương thức sống cổ xưa, hết đời này qua đời khác sống bên bờ biển hoang vu phong kín đó. Sau triều Nam Bắc, họ liền lấy họ là Âu Dương, trở thành đại tộc của vùng đất đó, nhưng vẫn không giao tiếp với thế giới bên ngoài. Mãi tới tận đời Minh mới có một vị đỗ tiến sĩ, sau đó được ngự giá phong tặng tấm bia tiết hạnh.” Cuối cùng, Thanh Viễn thở phào như trút hết được gánh nặng trong người, buồn bã nói: “Bây giờ em chắc là đã hiểu lịch sử của gia tộc Âu Dương chúng ta rồi chứ?”

Lúc này, mưa ngoài cửa sổ đã ngớt dần, mình nhìn vào mắt Thanh Viễn, run rẩy hỏi: “Anh nói là… gia tộc Âu Dương là hậu duệ của vương tộc cổ đại?”

“Không sai, gia tộc của anh là hậu duệ của vương tộc Cổ Ngọc Quốc năm nghìn năm trước. Những người trong gia tộc anh từ khi sinh ra đã không giống với người khác, những việc này không được để cho người ngoài biết, nếu ai tiết lộ bí mật của gia tộc thì nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.”

“Đây chính là bí mật của Hoang thôn? Vậy còn chiếc nhẫn ngọc thì sao? Tại sao phải đeo nó lên tay em?”

“Bởi vì đây là quy tắc của gia tộc nhà anh, mấy nghìn năm nay đều như vậy. Chiếc nhẫn ngọc này đã nhuốm máu của nữ vương cuối cùng, máu cũng đại diện cho sinh mệnh của nữ vương, bởi vậy chiếc nhẫn ngọc chứa đựng sức mạnh thần bí, nó có thể cho em nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy được, và cũng có thể phù hộ bình yên cho em. Vì thế, khi con dâu nhà Âu Dương có thai thì sẽ bắt buộc phải đeo chiếc nhẫn ngọc này lên, đây là thánh vật của gia tộc, ẩn giấu bí mật của nguyên cổ, và sẽ khiến đứa trẻ trong bụng em khác với những người thường. Khi đeo chiếc nhẫn ngọc này lên, đồng thời những thành viên trong tộc còn phải cử hành những nghi lễ đặc biệt cho thai phụ, hát những bài vu ca từ thời xa xưa lưu truyền lại, đó cũng là để phù hộ bình an cho mẹ con em.”

“Nhưng, chiếc nhẫn ngọc đeo lên tay là không thể tháo ra được nữa.”

Thanh Viễn mỉm cười nói: “Không việc gì đâu, đợi em sinh con ra, chiếc nhẫn ngọc sẽ tự động tháo ra. Sau đó, gia đình anh sẽ mang nhẫn ngọc về Hoang thôn, cất giấu tại một nơi bí mật trong ngôi nhà cổ của gia đình anh. Nhược Vân, xin em nhất định phải ghi nhớ, chiếc nhẫn ngọc này là thánh vật quan trọng nhất của gia tộc anh, tuyệt đối không được làm mất, không được nói cho người khác biết bí mật này.”

“Vì thế anh mới không dám nói những chuyện này cho em biết, đúng không?”

“Đúng, nhưng làm con dâu của nhà Âu Dương, em cũng nên biết những bí mật này. Bây giờ, anh đã kể hết rồi, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của mình.” Thanh Viễn đột nhiên xoa bụng mình nói. “Nhược Vân, em gả vào nhà Âu Dương, cũng là một thành viên của gia tộc anh. Bất luận thế nào, em bắt buộc phải tuân thủ quy tắc của gia tộc, nếu không thì sẽ xảy ra bi kịch.”

Tim mình lập tức đập thình thịch: “Bi kịch?”

Thanh Viễn hình như nói tới điều gì đó cấm kị, biểu hiện rất bối rối nói: “Đừng sợ, bây giờ có chiếc nhẫn ngọc phù hộ cho em, nó sẽ giúp em sinh con ra bình an, anh tin rằng mọi việc sẽ đều rất viên mãn.”

Tiếp đó, anh ấy nói rất nhiều câu an ủi mình, nhưng lòng mình rối như tơ vò, không thốt nên được lời nào.

Đợi sau khi Thanh Viễn ngủ rồi, mình lặng lẽ vào phòng khách, mở nhật kí của mình ra. Mưa rơi ngoài cửa sổ khiến mình cảm thấy tâm trạng rối bời, giờ đây mình cũng là thành viên của gia tộc cổ xưa này? Nhưng đây là sự lựa chọn của bản thân mình sao? Sinh ra là đàn bà thì nhất định sẽ như vậy sao?

Có lẽ không có ai tin nổi những gì mình và Thanh Viễn nói ban nãy, mình đều nhớ rõ từng từ một, lúc này mình đã ghi chúng lại không sai lấy một từ, chắc đây cũng là trang nhật kí dài nhất của mình.

Âm u, ngày 2 tháng 12 năm Dân quốc 36.

Trải qua hơn chín tháng sau, mai là ngày dự định sinh con của mình. Thanh Viễn mời bác sĩ giỏi nhất Thượng Hải cho mình, sáng mai sẽ tới nhà để trông mình, bố chồng nói chỉ cần có chiếc nhẫn ngọc ở đây, đứa bé sẽ sinh hạ thuận lợi.

Lúc này, mình nằm một mình trong phòng ngủ, Thanh Viễn ngủ phòng bên cạnh, anh ấy nói hễ có động tĩnh là sẽ chạy sang ngó mình. Nhân lúc rãnh rỗi này, mình lấy ngay cuốn nhật kí ra, vác bụng bầu viết nhật kí thật là chẳng dễ dàng chút nào. Nhưng mình vẫn phải viết ra đây, bởi vì ngày mai con của mình ra đời rồi, mình sẽ trở thành một người mẹ đúng nghĩa. Thế nên, mình muốn ghi lại tâm trạng bản thân trong thời khắc này.

Nhưng, cảm giác trong lòng mình lúc này thực sự rất kì lạ, không hề có bất cứ niềm vui nào của người sắp làm mẹ. Tuy mình cũng đã từng nghe nói, phụ nữ đẻ con so trước khi sinh đều căng thẳng, nhưng mình không cảm thấy vậy. Mình từ trước tới nay đều không lo lắng quá trình sinh con, mình chỉ lo lắng cho tương lai của mình và con. Nhớ lại bí mật của nhà Âu Dương, còn cả cha mẹ chồng, tim mình bất giác đập nhanh một cách vô cớ, mình không biết cảm giác này sẽ còn duy trì bao lâu nữa, biết đâu sẽ là cả đời.

Đêm qua, mình nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình sinh ra không phải là đứa trẻ mà là một viên ngọc đá màu xanh được tạc thành hình dạng thai nhi. Khi tỉnh dậy trong cơn ác mộng, mình cảm thấy toàn thân mướt mồ hôi, mình biết điều đó sẽ không thể trở thành hiện thực, nhưng đây đã là cơn ác mộng thứ chín trong nửa tháng nay của mình.

Viết tới đây, mình giơ tay trái lên, vệt đỏ đun trên nhẫn ngọc đang phát ra ánh sáng mờ ảo, đó là máu của nữ vương hơn bốn nghìn năm trước, cô ấy cũng đang nhìn mình sao?

Nắng, ngày 10 tháng 12 năm Dân quốc 36.

Bảy ngày trước, con trai mình chào đời.

Thật khó mà hình dung được sự đau đớn lúc trở dạ, phải chăng mình đã sinh được một bé trai khỏe mạnh, thằng bé rất giống Thanh Viễn, xem ra nó thừa hưởng rất nhiều gien di truyền của gia tộc Âu Dương. Thanh Viễn đặt tên cho con trai là Gia Minh, hi vọng nó có thể phát huy truyền thống của nhà Âu Dương.

Lúc mình ôm Gia Minh, nhìn khuôn mặt xinh xắn của nó, nước mắt mình đã rơi xuống. Nhìn xem, nó chẳng mấy chốc là biết ăn sữa, mình nhẹ nhàng hôn con, mong rằng nó sẽ trưởng thành thuận lợi, hạnh phúc viên mãn như những đứa trẻ khác, đây đều là mong muốn chung của tất cả những bà mẹ.

Ngày thứ hai sau khi sinh Gia Minh thì phát hiện ra chiếc nhẫn ngọc đã tuột khỏi tay mình, xem ra Thanh Viễn nói không sai, nó đã hoàn thành xong sứ mệnh của mình. Thanh Viễn lấy đi chiếc nhẫn ngọc, nói là giao lại cho bố mẹ chồng, họ sẽ đem nhẫn ngọc trở lại nhà ở Hoang thôn.

Mình đã bảy ngày không viết nhật kí rồi, nhân cơ hội này trong phòng không có ai, mình lặng lẽ lấy cuốn nhật kí ra, nằm trên giường ghi lại cảm giác của mình sau khi làm mẹ.

Mưa nhỏ, ngày 5 tháng 4 năm Dân quốc 37.

“Thanh minh lất phất mưa phùn. Khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa.”

Lúc này, ngoài cửa sổ đang mưa nhỏ làm mình nhớ lại bài thơ này.

Hôm nay là tiết Thanh minh, vốn là phải về quê tảo mộ, nhưng do Gia Minh mới sinh được vài tháng, thế nên trong nhà không tiến hành nghi thức tế lễ. Thanh Viễn nhân cơ hội bố mẹ có nhà, mời nhϊếp ảnh gia tới chụp một bức ảnh cả gia đình.

Địa điểm chụp ảnh chọn dưới tầng trệt, trong căn phòng đặt chiếc đàn dương cầm, sau khi bố trí xong đèn, mình và Thanh Viễn, cha mẹ chồng đều sắp xếp xong xuôi vị trí. Gia Minh được ôm trong lòng mình. Nhϊếp ảnh gia muốn khuôn mặt chúng mình tươi cười, nhưng chúng mình đều không tài nào làm ông ấy hài lòng được, cuối cùng, ông ấy đành phải chụp một bức ảnh gia đình toàn vẻ mặt nghiêm nghị.

Lúc đối diện với ống kính máy ảnh, mình chỉ cảm thấy khủng hoảng và sợ hãi, con trai trong lòng cũng bật khóc, giống như bị lấy mất linh hồn vậy. Mình biết đây là ảo giác của bản thân, nhưng gần đây ảo giác của mình càng lúc càng mãnh liệt, mình thường thấy những cảnh tượng đáng sợ trong giấc mơ, mình mơ thấy con của mình biến thành dơi hút máu, treo lộn ngược trên xà nhà: mình mơ thấy chồng mình, miệng mọc ra răng nanh nhỏ máu, bò lên hút máu trên cổ mình; mình mơ thấy bố chồng biến thành một xác ướp đời nhà Thanh, giơ đôi tay ra nhảy nhảy từng bước; mình mơ thấy mẹ chồng lộ ra bộ xương trắng toát, bò ra từ trong quan tài.

Đúng, những cơn ác mộng mấy tháng nay không ngừng đeo bám mình, khiến mình không còn bất cứ niềm vui mới làm mẹ nào, chỉ có duy nhất sự hoảng sợ và tuyệt vọng.

Âm u, ngày 6 tháng 4 năm Dân quốc 37.

Sáng sớm hôm nay, cha mẹ chồng về quê rồi. Thanh Viễn cũng đến công ty, mãi tới tận tối vẫn chưa về nhà. Đợi sau khi Gia Minh ngủ, một mình mình xuống tầng trệt, mở chiếc đàn dương cầm của mình ra.

Lâu lắm rồi không đánh đàn dương cầm, lúc mình chạm vào những phím đàn đã không kìm được nước mắt. Vẫn là giai điệu “Cho tới tận mãi mãi” của Liszt, bây giờ giai điệu này đối với mình càng quan trọng hơn nữa, mình chỉ có thể nói là đàn dương cầm chính là thứ duy nhất để mình trút bầu tâm sự. Đúng vậy, chỉ trước cây đàn, trong giai điệu của Liszt, mình mới cảm thấy vui vẻ, mới cảm thấy chính mình, mình là một người đàn bà tên là Nhược Vân, chứ không phải chỉ là con dâu của nhà Âu Dương.

Đúng lúc mình đang chìm đắm trong tiếng dương cầm thì bỗng phát hiện ra Thanh Viễn đã đứng sau lưng mình từ lâu. Sắc mặt anh ấy xem ra rất không ổn, hình như có uống chút rượu, anh ấy bảo mình đừng đánh đàn nữa, vĩnh viễn không được đánh, bởi vì anh ấy ghét dáng vẻ của mình khi đánh đàn. Cuối cùng, mình đã không thể nào chịu đựng được nữa, mình nói trừ khi mình chết đi nếu không thì mình sẽ không bao giờ từ bỏ đàn dương cầm. Nhưng mình không ngờ rằng, anh ấy lại tát mình một bạt tai.

Mình sờ lên má vừa bị Thanh Viễn tát, nước mắt không kìm nén được lã chã rơi. Kết hôn với anh ấy hơn một năm, tuy anh ấy lạnh nhạt với mình, nhưng từ trước tới nay chưa từng đánh mình, cảm giác nhục nhã lúc này khiến mình nghĩ tới cái chết. Thanh Viễn hình như cũng đã tỉnh táo lại, anh ấy sợ hãi ôm lấy mình, nhỏ nhẹ xin lỗi mình, nhưng mình chỉ đáp lại anh ấy bằng sự im lặng.

Sau đó, Thanh Viễn cũng bắt đầu thút thít khóc, anh ấy hình như đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, tự mình lẩm bẩm nói: “Em đừng khóc nữa, thực sự lòng anh còn đau đớn hơn em. Em không biết, anh là con trai của vợ thế.”

Mình rốt cuộc đã lên tiếng: “Vợ thế là gì?”

Vậy là Thanh Viễn đã kể hết lại cho mình, hóa ra “vợ thế” là một phong tục của miền đông Chiết Giang, những nhà khá giả không có con trai, bỏ tiền “thuê” vợ nhà người nghèo để sinh con. Năm đó, cha của Thanh Viễn tới trung niên mà vẫn chưa có con nên đã bỏ tiền mời một vợ thế đến nhà, sau đó sinh hạ được Thanh Viễn. Vợ thế luôn nhớ nhung người chồng và người con của mình, trong một lần bỏ trốn khỏi Hoang thôn đã bị bắt giữ lại rồi bị trừng phạt bằng cách dìm xuống giếng, tức là bị quẳng xuống giếng chết ngạt. Thực ra, hồi đó gia đình Âu Dương gϊếŧ chết mẹ của anh ấy là do lo sợ bà sau khi trốn thoát khỏi Hoang thôn sẽ tiết lộ bí mật của gia tộc Âu Dương ra ngoài, thế nên mới dìm bà xuống giếng, thực tế là gϊếŧ người diệt khẩu.

Thực ra trong lòng Thanh Viễn rất hận cha anh ấy, bởi vì cha đã gϊếŧ mẹ đẻ của anh. Nhưng tất cả những điều này đều vì bí mật của gia tộc Âu Dương, ai cũng không được phép vi phạm quy tắc của tổ tiên, bất luận đau khổ đến nhường nào cũng bắt buộc phải chịu đựng.

Hóa ra Thanh Viễn vốn không phải là con đẻ của mẹ chồng, trong lòng mình cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trở lại phòng sách trên gác, mình vội vã viết nhật kí ngày hôm nay. Nhà Âu Dương chỉ vì giữ bí mật mà có thể gϊếŧ chết mẹ của Thanh Viễn, vậy thì không biết có gϊếŧ chết mình không nữa?

Nhiều mây, ngày 10 tháng 4 năm Dân quốc 37.

Hôm nay, tinh thần của mình xấu tới đỉnh điểm bởi vì đàn dương cầm của mình không thể đánh được nữa rồi. Mình mở chiếc đàn ra kiểm tra mới phát hiện ra có bộ phận trong đó đã bị đập nát, nhìn bộ phận đập nát thảm hại này, lòng mình đau đớn vô cùng. Chiếc đàn này là quà tặng mà mẹ mua tặng mình, là của hồi môn của nhà mẹ đẻ cho mình, nó thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.

Buổi tối, mình ép Thanh Viễn vào căn phòng trên tầng hai, anh ấy thừa nhận là anh ấy đập vỡ đàn dương cầm để mình không còn vương vấn gì tới nhà mẹ đẻ. Nhưng mình vẫn không sao tin nổi, người chồng mà mình đã từng yêu sâu đậm đã đập vỡ món quà quan trọng nhất của cuộc đời mình, tim mình bị anh ấy đập vỡ vụn rồi. Từ ngày vào quán trọ Hoang thôn tới nay, mình đã nhẫn nại quá lâu nhưng mình không thể tha thứ cho Thanh Viễn khi anh ấy đã ra tay với chiếc đàn của mình. Vậy là mình phát tiết ra tất cả những đau khổ trong lòng, nước mắt giàn giụa, tim như bị dao đâm.

Nhưng Thanh Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, anh ấy lạnh lùng nói: “Nhược Vân, gả vào nhà Âu Dương chúng ta thì phải sống một cuộc sống khác, hãy quên hết thế giới bên ngoài đi.”

“Tại sao những việc người khác có thể làm, các người lại không làm được? Lẽ nào các người không phải con người sao?”

Thanh Viễn từ từ gật đầu: “Không sai, bọn anh không phải là con người.”

Lời của anh ấy khiến mình kinh ngạc, biểu hiện nghiêm túc của anh ấy cho thấy, tuyệt đối không thể là đang đùa cợt, mình run rẩy hỏi: “Không phải người? Thì là gì chứ?”

“Nghe anh nói, gia tộc Âu Dương của bọn anh không giống với con người bình thường. Anh đã kể tổ tiên của anh năm nghìn năm trước là vương tộc thống trị Cổ Ngọc Quốc Giang Nam, họ vốn không phải là cư dân của đại lục này mà đến từ một nơi vô cùng xa xôi và thần bí. Tóm lại là, gia tộc của bọn anh là một chủng loại khác, trong huyết mạch của bọn anh, vẫn đang chảy dòng máu của tổ tiên Cổ Quốc Ngọc năm nghìn năm trước, mục đích sinh tồn của bọn anh là để gìn giữ bí mật của gia tộc.”

Mình lại ngạc nhiên tới mức sững sờ, lẽ nào chồng mình cũng không phải là người sao? Không, mình nghĩ Thanh Viễn phát điên rồi, mình không thể sống với người điên này. Rốt cuộc, mình cả gan nói: “Thanh Viễn, chúng ta li hôn đi.”

“Em nói gì?” Thanh Viễn giống như đang nghe lầm vậy.

“Em nói em muốn li hôn với anh.” Mình nước mắt lưng tròng nói. “Thanh Viễn, em đã từng nói yêu anh nhưng em không thể tiếp tục sống cùng anh được nữa. Em không thể trở thành vật hi sinh cho gia tộc anh, ngôi nhà này vốn dĩ là một cái l*иg, là một địa ngục nuốt chửng linh hồn con người. Hơn nữa, em phải mang theo con trai em đi, bất kể trong huyết mạch của nó đang mang dòng máu của ai, nhưng nó phải được sở hữu nhân sinh và hạnh phúc giống như những đứa trẻ khác. Em yêu con trai Gia Minh của em, em tuyệt đối không thể để nó sống trong bóng tối của gia tộc, nó có quyền được hạnh phúc.”

Thanh Viễn lắc đầu, dữ dằn nói: “Em điên rồi sao? Từ trước tới nay, chỉ cần gả vào nhà Âu Dương Hoang thôn là tuyệt đối không được bỏ đi, nếu như con dâu muốn tự mình trốn chạy bỏ đi thì sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.”

“Cái gì gọi là sự trừng phạt nghiêm khắc?”

Anh ấy chầm chậm nhả ra một chữ: “Chết.”

Nhưng mình đã không còn sợ hãi nữa rồi, lạnh lùng đáp: “Vì tự do, em tình nguyện chết.”

Nhật kí của Nhược Vân tới đây là hết, đằng sau toàn là những trang giấy trắng.