Sau khi bọn họ đều đi vào, Trần Thất Thất ở sau quầy nhanh chóng ngồi thẳng dậy nói: “Tôi làm canh gừng, mọi người mau uống.”
Tuy rằng bây giờ là mùa hè, lúc này cũng là giữa trưa, nhưng thời tiết vào ngày giông bão vẫn rất u ám, xung quanh cây cối rậm rạp cao vυ"t trông càng thêm u ám.
Vừa rồi trong lúc họ đang dọn dẹp, Trần Thất Thất đã vào bếp nấu một nồi canh gừng đường đỏ.
Trong rừng ẩm ướt nặng nề, uống nước gừng ấm sẽ tốt hơn.
Vừa rồi cô cũng dám đi đến bên cửa, cô sợ đi rồi buổi tối ngủ chắc chắn sẽ gặp ác mộng.
Tư Thần và Ngọc Tê Mặc đặc biệt trở về phòng thay quần áo rồi mới đến đây. Đám người Chương Khâu quả thật toàn thân đều ướt, vì vậy họ cứ đứng ở cửa phòng khách không vào.
Thấy vậy, Trần Thất Thất liền hỏi Tư Thần có quần áo cho bọn họ thay hay không.
Cô cái gì cũng chuẩn bị, chỉ là không có chuẩn bị quần áo, quần áo hiện đại, cổ đại không dùng được!
Nhìn một chút, sau đó Tư Thần và Ngọc Tê Mặc hai người lại đi một chuyến nữa đến phòng.
Mỗi người cầm mấy bộ quần áo lại đây, chờ bọn Chương Khâu thay quần áo ướt xong mới bước vào đại sảnh.
Đừng nói một đám người cổ đại với mái tóc dài, mặc áo phông và quần đùi của người hiện đại, vẫn còn khá kỳ lạ.
Tuy nhiên lúc này họ cũng không có lựa chọn nào khác.
Sau khi uống canh gừng, Chương Khâu phái thuộc hạ xuống núi thông báo cho những người khác, báo cáo tình hình xử lý những người áo đen kia.
Thực tế cũng không có gì, chỉ đơn giản là đào hố chôn thôi.
Bọn họ nói đến chuyện này, Ngọc Tê Mặc mới nhớ tới bao quần áo anh ấy nhặt được, bao quần áo vẫn nằm trên giá hoa, không ai động đến.
Anh ấy đi qua lấy đồ mang đến phòng khách bên này, tìm một cái túi nilon lót mở bao quần áo ra.
Đồ đạc trong bao không nhiều lắm, chỉ có một cái hộp và mấy bộ quần áo, Ngọc Tê Mặc mở cái hộp kia ra nhìn, bên trong là một tấm thϊếp mời tinh xảo khí phách và một con dấu được chạm khắc bằng đá thạch anh.
Anh ấy nhìn một chút, chữ phồn thể xem không hiểu lắm.
Cũng may trong hộp có mực in, Ngọc Tê Mặc ấn con dấu ra, cuối cùng cũng nhìn rõ được chữ.
Là chữ lệ thư, sau đó Ngọc Tê Mặc vẫy tay gọi Trần Thất Thất, đợi Trần Thất Thất đến gần, Ngọc Tê Mặc nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ em học lịch sử đúng không, mấy chữ này em có nhận ra không?”
Chỉ có họ hai người trong phòng khách, bọn Chương Khâu bị Tư Thần bắt đến phòng ăn ăn.
Trần Thất Thất nhìn một lúc, sau đó nói: “Mỹ nhân hương.”
“Em xác định là ba chữ này?” Ngọc Tê Mặc hỏi.
V mặt Trần Thất Thất không nói nên lời: “Nếu anh không tin thì ném nó đi.”
“Cũng không phải, cảm giác không giống lắm.” Ngọc Tê Mặc gãi đầu nói.
Trần Thất Thất buông tay: “Anh mặc kệ nó là gì, tôi cảm thấy những thứ này không thích hợp ở lại chỗ chúng ta.”
“Ý của em là đưa bọn họ?” Ngọc Tê Mặc nghiêng đầu về phía phòng ăn.
Trần Thất Thất gật đầu: “Sao lại giữ lại? Anh chưa từng xem tiểu thuyết võ hiệp và phim võ hiệp sao, có thể bị người ta truy sát nhiều như vậy, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì!”
Ngọc Tê Mặc cảm thấy lời này của Trần Thất Thất cũng đúng, vì thế chờ bọn Chương Khâu đi ra, anh ấy đưa bao quần áo này cho bọn họ.
Chương Khâu nhìn thấy con dấu đó thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó nói với Trần Thất Thất và mọi người về nơi này gọi là mỹ nhân hương.
Thì ra mỹ nhân hương này là một tòa thành thị phồn hoavà thịnh vượng nhất ở biên giới Đại Quyết Triều, nằm ở phía bắc thành của thành Tứ Phương.
Thành Tứ Phương nổi danh nhất chính là mỹ nhân hương ở bắc thành. Đây là nơi mậu dịch lớn nhất trên đường thương mại, đồng thời cũng là lớn nhất sòng bạc và thanh lâu lớn nhất!
Trần Thất Thất và Tư Thần nghe xong, luôn cảm thấy có một chút không khí giang hồ.
Vì thế Trần Thất Thất hăng hái bừng bừng hỏi Chương Khâu: “Ở Đại Quyết triều các người có giang hồ hay không?!”
Chương Khâu: “Trần chưởng quỹ nói giang hồ là?”
Trần Thất Thất: “Chính là loại giang hồ cao thủ như mây, võ công bay lượn trên trời.”
Chương Khâu lắc đầu: “Giang hồ có thì có, nhưng không có cao thủ nhiều như mây, công phu bay trên trời như Trần chưởng quỹ nói.”
Trần Thất Thất nghe vậy thất vọng thở dài một tiếng,cô nghĩ mình có thể nhìn thấy được giang hồ Kim Dung, Cổ Long, Ôn Thụy An dưới ngòi bút miêu tả.
Ngọc Tê Mặc thấy cô thở dài liền nói: “Em đừng quên trái đất có trọng lực!”
Trần Thất Thất: “…” Nhà khoa học chính là không biết an ủi người khác.
Lúc này nói cái gì lực hút trái đất! Cô một tay chống nửa bên mặt thở dài.