Chương 47: Trở về thời cổ đại 2

Trần Thất Thất bị người nhớ thương đột nhiên hắt xì một cái.

Cô ăn xong bữa sáng cũng không thấy tên Tư Thần kia, mà Ngọc Tê Mặc trở về phòng vẫn không đi ra nữa.

Hai người này còn giống gái chưa chồng hơn cô, cả ngày ở nhà không ra ngoài.

Trần Thất Thất cắn bánh bao đến cửa đại sảnh nhìn vào phòng khách ở tầng một rồi thở dài lắc đầu.

Đến giữa trưa, trời bắt đầu tối dần, có vẻ như sắp mưa.

Mấy người Mã Cảnh Hoa vẫn chưa đến, lúc này trong khách sạn chỉ có ba người, tiếc là hiện tại chỉ có một mình Trần Thất Thất là con gái.

Hai người kia cũng không biết đang làm gì!

Trời u ám, nhưng vẫn không mưa, loáng thoáng giống như còn kèm theo tiếng sấm, Trần Thất Thất đoán có lẽ sắp có mưa dông.

Nhưng tiếng sấm cũng quá nhỏ!

Trần Thất Thất không hiểu ra sao vẻ mặt đầy ngơ ngác quay về phòng, một lúc sau, Tư Thần và Ngọc Tê Mặc hai người đi cùng nhau đến.

Tư Thần ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ bước vào cửa, Trần Thất Thất nhìn quầng thâm dưới mắt của anh ấy vô cùng nổi bật, vì thế liền hỏi: “Tối hôm qua anh đi làm trộm?”

Tư Thần tự mình ăn bữa sáng của mình, không thèm nhìn cô ta. Trần Thất Thất cũng không quan tâm, cô biết rõ bản tính của người này rồi.

Đến đúng mười hai giờ, khách điếm liền xuất hiện ở Vô Quy Sơn của Đại Quyết triều.

Trần Thất Thất nhìn bầu trời càng ngày càng tối, không nghĩ tới Đại Quyết triều bên này cũng đang có giông bão.

Khi cô đang chuẩn bị nói gì đó, thì bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, một tia chớp xé ngang bầu trời u ám.

Có lẽ là do tích tụ lâu ngày, tiếng sấm rất to, khiến tai ba người trong nhà đều hơi ù, tia chớp cũng rất to, như một con rồng đang lao đi, khiến người ta phải kính sợ.

Trần Thất Thất vỗ ngực nhỏ, chạy ra ngoài xem, rồi hét lên: "Ôi trời ơi, đạo hữu nào đang vượt qua độ kiếp thế!” rồi chạy vào trong.

Bên ngoài lúc này rất u ám, mây đen cảm giác rất thấp, Trần Thất Thất cảm thấy trong tầng mây có một vòng lôi điện mới đang tích tụ.

Ngay sau tiếng sấm đầu tiên, mưa cũng bắt đầu rơi, mưa như trút nước. Lúc này, họ đã ở thời cổ đại.

Nghe tiếng sấm vang dội bên ngoài, chắc chắn là gặp phải thời tiết bão tố rồi.

Trần Thất Thất lẩm bẩm: “A Di Đà Phật, Đức Mẹ Như Lai Chúa Jesus phù hộ cho ngôi nhà của con đừng bị sét đánh!”

Tư Thần và Ngọc Tê Mặc nhìn cô không nói nên lời, mặc dù lời cô nói không hay, nhưng sau khi xuyên không đến thời cổ đại, họ đều bị bao quanh bởi những khu rừng cao lớn rậm rạp, thời tiết bão tố như vậy, thực sự rất nguy hiểm.

Ngọc Tê Mặc nhìn sắc trời bên ngoài nói: “Thời tiết quỷ quái này chắc không có ai đến đây đâu!”

Tư Thần buông tay: “Chắc vậy!” Nói xong anh ấy tiếp tục trở về ăn sáng.

Bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa to, ba người ở đây cũng rất buồn chán, vì vậy Trần Thất Thất đã tìm một bộ bài, ba người chơi bài tú lơ khơ.

Lúc này một đám hắc y nhân cầm đao đuổi theo một hắc y nhân bị thương nặng đến tận Vô Quy Sơn.

Nam tử áo đen bị thương nhìn thấy ngọn núi khiến người ta sợ hãi này, rồi nhìn lại phía sau, cắn răng xông vào núi.

Những hắc y nhân đuổi theo hắn cũng theo vào núi.

Đám người Chương Khâu được Tề Doãn Thân để lại trấn giữ nơi này đã sớm nhận được tin tức.

Chương Khâu cũng dẫn người theo vào núi.

Đám người áo đen tiếp tục đuổi theo nam tử áo đen phía trước, bọn họ đánh giáp lá cà, tia lửa văng khắp nơi, sự tàn nhẫn này sợ là tính toán ngươi chết ta sống.

Chẳng mấy chốc, đám người đó đã đến trước cửa khách sạn Tê Hà.

Mọi người đều hơi cảnh giác khi thấy một khách sạn tinh xảo và đẹp đẽ xuất hiện giữa núi rừng, bất quá bọn họ vẫn hoàn thành nhiệm vụ trước rồi nói sao.

Lúc này nam tử hắc y mà bọn họ truy đuổi đã đến đường cùng, gϊếŧ chết hắn ta nhiệm vụ của bọn họ coi như hoàn thành.

Khi bọn họ tiếp cận khách sạn Tê Hà chừng mười mét, ba người trong phòng đã nghe thấy tiếng báo động.

Ba người vội chạy đến quầy lễ tân nhìn màn hình, Tư Thần thấy thế vội vàng điều chỉnh màn hình ở cửa chính.

Ba người chăm chú nhìn một lúc, cuối cùng Trần Thất Thất nói: “Không lẽ đây là những sát thủ gϊếŧ người trong phim kiếm hiệp sao?”