Trần Thất Thất bàn bạc với bọn họ một chút, nghe nói bọn họ chỉ cần vải dệt và gương.
Cô giải thích cho họ biết gương có lớn có bé, vì để so sánh cô còn lên lầu lấy gương trang điểm và gương nhỏ cầm tay.
Tề Duẫn Thân thấy thế, lập tức tài đại khí thô nói mỗi loại đều lấy.
Lệ Tuyết Hàn cũng không nhịn được đặt hàng mua một ít.
Cứ như vậy Trần Thất Thất đã hoàn thành đơn đặt hàng đầu tiên của cô tại cổ đại!
Tư Thần vẫn luôn đứng một bên lắng nghe, thấy bọn họ không cần gạo, không cần những thứ khác, chỉ cần gương, vải dệt và một ít giấy vệ sinh các loại!
Không sai chính là giấy vệ sinh!
Anh ấy suy đoán hiện tại có lẽ triều Đại Quyết đang trong thời kỳ phồn vinh hòa bình, có lẽ không có các thiên họa lớn.
Tuy nhiên chờ sau khi Trần Thất Thất và mấy người Tề Duẫn Thân bàn bạc xong, Chương Khâu vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: “Trần chưởng quầy, không biết ngươi có hạt giống nông nghiệp nào có năng suất cao không?!”
Trần Thất Thất nghe vậy lập tức biết đây có thể là cơ hội tốt, vì thế cô liền giả vờ lơ đãng nói: “Rất nhiều, bên phía các người có cây nông nghiệp gì, nói cho tôi nghe một chút, tôi sẽ đưa loại không có cho anh, còn nữa nói cho tôi nghe tình trạng đất một chút, xem thử có thích hợp để sinh trưởng hay không.”
Chương Khâu nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, nói thật Tề Duẫn Thân và Lệ Tuyết Hàn cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi Chương Khâu mở miệng nói về chuyện hạt giống với Trần Thất Thất, trong lòng hai người bọn họ đều ảo não một chút.
Bọn họ chỉ lo hưởng thụ, không hề suy nghĩ vì triều Đại Quyết.
Sau khi Trần Thất Thất mơ màng hồ hồ nghe Chương Khâu nói một tràng thật dài, “Ừ ừ” gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tôi đã hiểu rồi, để tôi đi xem thử, xem thử có loại nào phù hợp để các người gieo trồng.”
Chương Khâu nghe vậy thì liền ôm quyền với cô: “Vậy cảm ơn Trần chưởng quầy!”
Sau khi nhận được đơn hàng đầu tiên, Trần Thất Thất liền đi vào phòng bếp, khi đi còn không quên nháy mắt với Tư Thần.
Tư Thần thấy thế liền đi theo cô vào phòng bếp.
Sau khi vào phòng bếp, Trần Thất Thất vội vàng hỏi: “Vừa rồi anh có nghe thấy không…”
“Tôi không bị điếc, tất nhiên đã nghe thấy, bên phía bọn họ đã có mấy giống cây nông nghiệp năng suất cao như khoai tây và khoai lang đỏ, vậy tại sao còn muốn tìm cô?” Tư Thần vuốt đầu có chút không hiểu lắm.
Trần Thất Thất: “Tôi đoán có lẽ là càng nhiều càng tốt!”
Tư Thần nhìn cô một cách tội nghiệp: “Với chỉ số thông minh này của cô chỉ sợ sẽ không sống nổi một tập trong phim cung đấu.”
“Này~” Trần Thất Thất nghe vậy trợn trắng mắt.
Cô thừa nhận thật sự mình không có thiên phú này, nhưng hiện tại cô cũng không cần đi làm việc, cần gì phải võ trang cho bản thân từ đầu đến chân đầy thủ đoạn chứ?
Cô tự mình làm bà chủ của chính mình, chẳng lẽ còn phải tự đấu đá với chính mình sao?
Cô bĩu môi, nói chuyện chính với Tư Thần: “Tôi làm ăn buôn bán với bọn họ chắc không có vấn đề gì chứ!”
Tư Thần: “Ha ha, bây giờ mới đến hỏi tôi có phải hơi muộn rồi không?!”
Trần Thất Thất: “Nói nhảm ít thôi, cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi.”
“Được, đương nhiên là được rồi! Nếu cô có thể đổi được thứ tốt, không tiện ra tay thì cứ bán cho chúng tôi, hoặc chúng tôi có thể bán thay cô.”
Thật ra từ sau khi quốc gia phát hiện từ trường của một nơi nào đó có thể khiến người khác xuyên qua, thì đã thành lập tổ nhỏ của bọn họ.
Nhiều năm như vậy, tổ của bọn họ đã chứng kiến không ít nơi xuyên qua, nhưng mỗi địa điểm xuyên qua đều cực kỳ không ổn định, cho nên bọn họ chưa từng tiến vào địa điểm xuyên qua để dò xét một cách cẩn thận.
Nếu địa điểm xuyên qua này của Trần Thất Thất có thể ổn định, vậy phía trên chắc chắn sẽ cho người đến đây xem thử.
Tiếp xúc với người cổ đại, trao đổi đồ vật với bọn họ cũng không phải việc gì lớn.
Còn nhớ trước đây cấp trên của anh ấy cũng từng trao đổi vật phẩm với người cổ đại ở một địa điểm xuyên qua nào đó.
Chỗ này của Trần Thất Thất, ngoại trừ cổ đại, khu vực hoang vu ở cánh cửa phía sau là nơi nào bọn họ cũng cần phải dò xét.
Chẳng qua phải chờ đến khi tiễn đám người Tề Duẫn Thân rời đi, hơn nữa còn có rất nhiều trang thiết bị cần được chuyển đến đây, cho nên lúc này Tư Thần cũng không vội vã dò xét thế giới phía sau cánh cửa.
Tuy rằng Trần Thất Thất cũng rất tò mò, nhưng cô rất nhát gan, cô hoàn toàn không dám đi một mình đến khu vực ở phía sau.