Chương 25: Đã về rồi

Chờ đến khi Trần Thất Thất bưng vài gói mì ra, Tề Duẫn Thân đã bước vào nhà bếp trước.

Tuy rằng Trần Thất Thất nấu mì, nhưng tuyệt đối không hề keo kiệt, mỗi tô mì cô đều bỏ thêm thịt bò, còn có cải thìa và cái viên thả lẩu, thoạt nhìn vô cùng phong phú.

“Tề công tử, anh đi gọi người của anh đến đi!” Trần Thất Thất sai vặt Tề Duẫn Thân.

Việc này khiến Tề Duẫn Thân cảm thấy có chút mới lạ, dù sao từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào dám sai khiến hắn làm việc.

Thế nhưng hắn vẫn đi.

Tư Thần: “Cô sai vặt người ta như vậy, không sợ anh ta chơi chết cô sao?!”

Trần Thất Thất không biết nói gì liếc mắt nhìn Tư Thần một cái: “Đầu óc của anh bị úng nước rồi sao, chúng ta là người của thế kỷ 21, cũng không phải người cổ đại, dù anh ta có quyền quý như thế nào cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Tề Duẫn Thân cố gắng lừa gạt Tư Thần, nhưng Tư Thần cũng tương kế tựu kế moi ra được không ít chuyện.

Hơn nữa Tề Duẫn Thân họ Tề, anh ấy và Trần Thất Thất lập tức nghĩ đến hoàng tộc của triều Đại Quyết.

Thật ra bọn họ đoán cũng không sai, Tề Duẫn Thân thật sự chính là người hoàng thất của triều Đại Quyết..

Hơn nữa địa vị còn không nhỏ!

Trần Thất Thất luôn cảm thấy mình là người của thế kỷ 21, cùng với Tề Duẫn Thân và triều Đại Quyết dù quăng tám sào cũng không tới, cho nên cô không hề sợ hắn một chút nào.

Đây chính là kẻ tài cao nên gan cũng lớn.

Ngược lại trong đầu óc Tư Thần lại quay đi quay lại, nghĩ đến việc nếu sau này xảy ra xung đột, anh ấy nên xử lý thế nào?!

Trần Thất Thất nhìn anh ấy suy nghĩ sâu xa một hồi lâu, đột nhiên cảm thấy Tư Thần trời sinh chính là một bà mẹ già thích nhọc lòng vì con cái.

Hiện tại Tề Duẫn Thân vẫn đang ở khách sạn của bọn họ, hai bên đều có quan hệ lợi ích, hơn nữa vũ khí cũng không được mang vào, cô và Tư Thần chỉ cần xem họ như những vị khách bình thường là được, chờ đến khi bọn họ ở xong rồi rời đi là được.

Không thể không nói, Trần Thất Thất không bao giờ nghĩ xấu cho người khác.

Cơm trưa chuẩn bị xong sớm, không đến 12 giờ họ đã ăn xong.

Mà đám người Mã Cảnh Hoa, mới vừa rạng sáng đã chạy tới, nếu không Trần Thất Thất và Tư Thần cũng không thức suốt đêm.

Tư Thần thấy vẫn chưa đến 12 giờ, hơn nữa anh ấy và Trần Thất Thất hiện tại cũng không muốn đi đến cổ dại, vì thế bọn họ liền đi ra bên ngoài khách sạn.

Tề Duẫn Thân và những người khác nhìn bọn họ đi ra ngoài thì lầu hai.

Sau khi Trần Thất Thất và Tư Thần ra khỏi cửa, họ đi đến bên đường lớn và nhìn vào cửa khách sạn, chờ 12 giờ trôi qua.

Đúng 12 giờ, khách sạn vẫn đứng sừng sững tại chỗ cũ.

Tư Thần và Trần Thất Thất liếc mắt nhìn nhau một cái, lại lần nữa khẳng định Trần Thất Thất chính là điểm mấu chốt trong việc xuyên không này.

anh ấy gọi điện thoại cho mấy người Mã Cảnh Hoa, Mã Cảnh Hoa nghe thấy Tư Thần gọi thì vội vàng chạy đến.

Sau khi bọn họ tới, Tư Thần liền đi lên đón, anh ấy nói nhỏ với Mã Cảnh Hoa: “Mọi người nhanh chóng giúp tôi tìm vũ khí đến, tối hôm qua chỉ lo nói chuyện với anh ấy nên có một số chuyện tôi vẫn chưa nói, trong khách sạn có bảy người cổ đại biết võ, đều từng thấy máu.”

Lệ Tuyết Hàn: Ta không biết võ!!!

Mấy người Mã Cảnh Hoa nghe vậy, trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc, một người khác nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho họ yêu cầu họ đi làm ngay.”

Mã Cảnh Hoa nhìn Tư Thần, hỏi: “Có muốn tìm người đến bao vây chỗ này không?”

“Không được, hôm nay có lẽ sẽ không xuyên qua nữa, chắc phải chờ đến trưa ngày mai.”

“Mọi người phải nhanh chóng lấy được vũ khí trước buổi trưa ngày mai.”

Tư Thần dặn dò nửa ngày, Trần Thất Thất đột nhiên thêm vào một câu, nói: “À, chuyện là, có thể giúp tôi mua một ít thức ăn không?”

Mấy người Tư Thần nhìn cô, Trần Thất Thất buông tay: “Không có cách nào, nhiều người như vậy tôi hoàn toàn không nấu cơm nổi!”

Tư Thần thật sự hết chỗ nói, sau đó nói: “Cô nhanh chóng viết một cái danh sách đi!”

Trần Thất Thất: “Không cần đâu, mọi người chỉ cần mua giúp tôi mấy loại thức ăn nhanh và thực phẩm đông lạnh là được.”

Tư Thần: “…Cô tiếp đãi khách hàng như vậy sao, nhưng tôi không muốn mỗi ngày đều phải ăn mì gói đâu.”

“Yên tâm, để bọn họ ăn!” Trần Thất Thất bày ra vẻ mặt lấy lòng.

Cô thật sự sợ Tư Thần sẽ nghỉ việc và bỏ đi một mình, một mình cô thật sự không thể nào ứng phó với một đám người trong khách sạn được.

Thật ra cô đã suy nghĩ nhiều rồi, Tư Thần vốn dĩ chưa bao giờ có ý định rời đi.

Những thứ như du hành thời gian, xuyên không này thật sự không dễ gặp như vậy.

anh ấy vẫn còn muốn nghiên cứu nhiều một chút.

Sau khi dặn dò mọi chuyện xong, hai người trở về khách sạn.