Tề Duẫn Thân nhìn mấy tấm thẻ phòng mà Trần Thất Thất đưa đến, có chút không hiểu lắm.
Lúc này Trần Thất Thất đã đi ra khỏi quầy, lúc này mọi người cũng nhìn thấy rõ cách ăn mặc và trang điểm của cô.
Nhìn thấy cô lộ ra cẳng chân trắng như tuyết, còn có bắp chân ngọc ngà, một đám người đều không khỏi quay đầu đi.
Ngay cả Tề Duẫn Thân cũng không dám nhìn nhiều.
Thiếu chút nữa Tư Thần đã cười ra tiếng, nhưng anh ấy lại cố gắng nhịn xuống.
Thế nhưng trong lòng lại đang càm ràm, người phụ nữ mê tiền Trần Thất Thất này chẳng lẽ không nhận ra chuyện này chút nào sao?
Lúc này Trần Thất Thất vẫn đang chìm đắm trong niềm vui kiếm được mười mấy vạn tiền lời, hoàn toàn không hề cảm thấy cách ăn mặc của mình có vấn đề gì.
Hơn nữa cô là người hiện đại, cần gì phải quan tâm đến suy nghĩ của một đám người cổ đại chứ!?
Cô cầm lấy thẻ phòng, đưa mấy người họ đi nhận phòng.
Cô sắp xếp cho tất cả nhóm người này ở tại lầu hai của khách sạn, đèn trên cầu thanh được điều khiển bằng giọng nói, rất nhạy với âm thanh, sau khi Trần Thất Thất đi lên cầu thang và phát ra âm thanh nhỏ, ánh đèn trên cầu thang đột nhiên sáng lên.
Đám người Tề Duẫn Thân đi theo phía sau cô lập tức giật mình.
Trong lòng mọi người đều vô cùng khϊếp sợ, nơi này chẳng lẽ là loại pháp thuật nào đó của thần tiên, nếu không làm sao giải thích được việc mấy ngọn đèn này không cần chạm vào đã sáng lên chứ.
Đương nhiên Tư Thần cũng đi theo, nhưng anh ấy đi phía sau cùng.
Nhìn thấy phản ứng của đám người cổ đại này, cuối cùng Tư Thần cũng tin tưởng bọn họ thật sự là người cổ đại, người hiện đại dù có giả vờ như thế nào, thì cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy đối với đèn cảm ứng.
Nhưng dù những người này sợ hãi, nhưng rất nhanh đã đè hèn xuống, ngoại trừ những hộ vệ khác và người bị thương hôn mê, còn lại hai người Chương Khâu và Tề Duẫn Thân vừa nhìn đã biết là người từng trải qua việc lớn, có thể giữ được bình tĩnh.
Tư Thần im lặng đánh giá bọn họ, sau khi theo họ đi lên lầu, Trần Thất Thất dùng thẻ phòng mở cửa, sau khi vào phòng thì cắm thẻ phòng vào rãnh.
Sau đó giải thích với bọn họ, đừng lấy thẻ phòng này ra, nếu không sẽ không có ánh sáng, đi vào phòng, Trần Thất Thất hướng dẫn bọn họ cách sử dụng bồn cầu, và cách bật nước nóng.
Cô nói nhiều đến mức miệng đắng lưỡi khô, cô liếc mắt nhìn thấy Tư Thần đang đứng bên ngoài xem kịch vui, sau đó nói: “Được rồi, chỉ như vậy thôi, nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi anh ấy.”
Nói xong cô chỉ về phía Tư Thần đang đứng ngoài cửa.
Tư Thần: “…”
Trần Thất Thất đắc ý ném cho Tư Thần một ánh mắt khıêυ khí©h, sau đó vẫy vẫy ống tay áo không mang theo đám mây nào* đi xuống lầu. ( không đúng, cô không có ống tay áo! )
*Chú thích: lời bài thơ Tạm biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma.
Tư Thần thấy người phụ nữ xấu xa Trần Thất Thất không biết xấu hồ ném đám người này cho anh ấy, trong lòng lập tức mmp.
Thế nhưng cuối cùng anh ấy vẫn tiếp nhận công việc này.
Cẩn thận hướng dẫn bọn họ một lúc lâu, mãi đến kho bọn họ hiểu rõ tất cả, mới rời đi.
Chờ sau khi anh ấy rời đi, đám người kia mới tụ lại trong một phòng.
Chương Khâu: “Công tử, nơi này không phải là nơi thần tiên gì chứ.”
Tề Duẫn Thân cũng không mê tín với thần phật, nhưng đối với quán trọ xuất hiện trong rừng sâu thế này hắn cũng không quá chắc chắn.
Thế nhưng việc này cứ để sau này rồi nói, hắn hỏi: “Tuyết Hàn thế nào rồi?”
Một hộ vệ trong đó lập tức nói: “Công tử, ti chức đã thay bộ quần áo dính máu ra cho Lệ công tử rồi. Vết đâm của ngài ấy không sâu không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao Lệ công tử cũng không phải người luyện võ như chúng ti chức…”
“Ta đã biết, trên người chúng ta còn đủ dược để dùng không?” Tề Duẫn Thân hỏi.
Chương Khâu lắc đầu: “Lần này chúng ta đi chỉ mang theo một ít quần áo, hoàn toàn không mang nhiều đồ vật, mỗi người đều chỉ mang theo một ít nhu yếu phẩm chủ yếu và quần áo để tắm rửa. Dược phẩm cũng chỉ mang theo một ít kim sang dược dùng để trị ngoại thương.”
Tề Duẫn Thân suy nghĩ rồi nói: “Thu thập một chút, đợi lát nữa xuống lầu hỏi chưởng quầy thử xem có thuốc hay không.”
Trong khi nhóm người này đang thảo luận trên lầu, dưới lầu hai người Trần Thất Thất và Tư Thần cũng tụ tập lại lẩm bẩm với nhau.
Tư Thần: “Đợi lát nữa chắc chắn bọn họ sẽ xuống chỗ cô mượn thuốc và mấy thứ linh tinh đấy.”
Trần Thất Thất: "Sao anh có thể chắc chắn như vậy? Nói không chừng người ta đã tự mình mang thuốc rồi?”
Tư Thần lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Cô ngốc muốn chết, đám người kia chỉ có mấy cái tay nải, có thể có cái gì chứ?!”
Trần Thất Thất nghe vậy, tuy rằng cảm thấy Tư Thần nói cũng rất đúng, nhưng vẫn bất mãn nói với anh ấy: “Tôi ngốc đúng không!Vậy lát nữa kẻ ngu ngốc tôi đây sẽ đi rảnh rỗi, anh ấy xử lý đi, cố lên Tư tiểu nhị!!!”
Tư Thần: “Không cần đâu!”