Chương 1: Về nhà

Nhà ga thành phố Thanh Vân nhộn nhịp người đến người đi, mùa hè nóng nực cũng không thể ngăn cản dòng người ra vào nhà ga.

Cái nóng mùa hè bao trùm toàn bộ thành phố, khi mọi người bước ra khỏi nhà ga xe lửa, cảm thấy sự khác biệt nhiệt độ trên thế giới.

Trần Thất Thất kéo theo một chiếc vali cỡ lớn 29 inch bước ra khỏi phòng ngủ cứng mới có máy lạnh, liền cảm nhận được sự nhiệt tình của quê hương cô!

Khi dòng người đi đến lối ra, bây giờ ủng hộ vé không giấy, vì vậy cô quét thẻ căn cước trực tiếp ra khỏi nhà ga.

Ra khỏi ga đầu tiên là chạy về phía quầy bán vé xe buýt.

Quê hương của cô và thành phố Thanh Vân vẫn còn khoảng hai hoặc ba giờ lái xe, nếu nhà cô không có đường sắt hoặc nhà ga xe lửa thì cô cũng không đến mức phải đi xe buýt về nhà.

Sau khi mua vé xe buýt, Trần Thất Thất đến bến xe tìm xe buýt. Đợi khi tìm được xe buýt để cất hành lý thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chiếc vali cô mang theo quá lớn, đẩy đi cũng được, để Trần Thất Thất tự mình đặt thật đúng là hơi làm khó cô.

Không giải quyết được thì tìm người giúp đỡ, vì thế Trần Thất Thất mỉm cười nói với anh chàng sinh viên đại học trẻ tuổi đẹp trai trông như sắp về nhà nghỉ hè: “Bạn học này, cậu có thể giúp tôi một chút được không? Một mình tôi không thể xử lý được cái vali lớn này.”

Trần Thất Thất lớn lên không tệ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, thậm chí ngay cả trên mặt cũng không có nốt mụn nào. Bởi vì da trắng nõn nên quầng thâm dưới mắt có chút rõ ràng, nhưng cũng may quầng thâm mắt không nghiêm trọng.

Trông cô khá cổ điển, không phải là một ngoại hình phổ biến hiện nay. Nhưng lại có cảm giác của một vẻ đẹp phong cách Hồng Kông những năm 80-90.

Anh trai nhỏ không hiểu sao bị khi được một phụ nữ xinh đẹp bắt chuyện nhất thời đỏ lỗ tai, sau đó giúp cô cất hành lý.

Trần Thất Thất lên xe,tìm một chỗ ngồi ở hàng giữa có hai người, cô ngồi bên trong cạnh cửa sổ, thấy anh chàng đẹp trai giúp mình cất hành lý kia hô to: “Bạn học, ở đây!”

Dương Nam nghe xong, có chút xấu hổ, đi tới ngồi ở bên cạnh Trần Thất Thất.

Trần Thất Thất cảm thấy con đường kế tiếp bắt đầu hai ba tiếng đồng hồ, bên cạnh có một vị tiểu soái ca tốt hơn nhiều so với việc ngồi cùng với các chú, các thím.

Để làm cho bầu không khí ít nhàm chán hơn, cô hỏi tên của anh chàng đẹp trai là gì, bao nhiêu tuổi, học ở đâu, v.v.

Kết quả là xin chào! Cậu tên là Dương Nam, cũng không phải là sinh viên đại học như cô nghĩ, tiểu soái ca mới mười bảy tuổi, học kỳ sau đã học lớp 12, hơn nữa còn là học bá của trường trung học số 1 thành phố Thanh Vân! Bây giờ cậu về nhà bà ngoại để nghỉ hè.

“Học bá!” Trần Thất Thất giơ ngón tay cái lên khen ngợi cậu.

Dương Nam vội vàng khoát tay nói: “Tôi không phải, tôi học lớp bình thường, học bá đều ở lớp thực nghiệm và lớp trọng điểm!”

“Lớp bình thường cũng rất giỏi…” Trần Thất Thất khen ngợi.

Dương Nam nghe lời khen ngợi của cô có chút ngượng ngùng, vì thế hỏi tình huống của Trần Thất Thất.

Sau khi nghe nói cô tốt nghiệp đại học ở Đế Đô, nhất thời nói: “Chị Thất Thất, chị mới là học bá chứ!”

Trần Thất Thất cười hì hì: “Chị chỉ là một người đi vào từ đuôi xe, học chuyên ngành ít được chú ý, chẳng phải vừa tốt nghiệp là chị sẽ thất nghiệp sao?”

“Đó cũng là đại học Đế Đô, em cũng không biết em có thể học ở đó hay không!” Dương Nam gãi gãi đầu.

“Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, việc quan trọng nhất của lớp 12 ôn tập thật tốt, thả lỏng tâm trạng, suy nghĩ nhiều ngược lại áp lực càng nhiều…”

Trần Thất Thất nói cho cậu một số phương pháp học tập mà cô đã học được từ một số học bá trong trường.

Hai người trò chuyện, Dương Nam cũng hỏi cô một số chuyện học tập, Trần Thất Thất đều trả lời tất cả các câu hỏi, nhưng cô là sinh viên văn học, Dương Nam là sinh viên khoa học, trong học tập cô không thể giúp cậu.

Nhiều nhất chỉ giới thiệu cho cậu một số mô hình học tập và kỷ luật tự giác của các sinh viên chuyên ngành khoa học ở trường đại học bên cạnh Đại học Đế đô.

Có người trò chuyện, dọc theo đường đi cũng không quá nhàm chán, sau khoảng hai tiếng rưỡi xe buýt đã tới huyện Thanh Khê Xuyên quê nhà Trần Thất Thất.