“Đừng có càn rỡ!” Thất gia nói xong thì xông đến giao đấu với Hồ yêu, bát gia cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến, cầm lấy xích khóa trên tay ném về phía hồ yêu. Hồ yêu tất nhiên không cam lòng yếu thế, ba cái đuôi nhanh chóng quét qua quét lại, chỉ trong phút chốc đã quét qua mấy chục cái.
“Thần quân u u, Âm ti mang mang, hoàng tuyền hữu độ, kiến ngã giả vong.” Thất gia hét lớn một tiếng, phướn truy hồn trong tay bay lên không trung đập vào đầu hồ yêu, hồ yêu bị phướng truy hồn đập ngã xuống đất không cam lòng gầm nhẹ một tiếng, xoay người nhanh chóng chạy mất.
Bát gia thấy thế vội vàng tiến tới đỡ Đông Phương Sở dậy: “Nhóc con, hôm nay chúng ta đã nổi lên xung đột với Yêu giới, chỉ sợ hồ yêu này khi quay lại sẽ càng hung hãn, cô phải cẩn thận.”
Thất gia đứng bên cũng phụ họa nói: “Chúng ta rời khỏi đây trước đi, để người khác phát hiện thì điện hạ cũng không dễ ăn nói.”
Đông Phương Sở gật đầu hiểu ý, Thất gia, Bát gia nói xong thì thân hình cũng biến mất trong màn đêm.
Lúc này cô mới sờ sờ cánh tay trái đang đau âm ỉ của mình, cũng may chỉ có vài vết xước nếu cái đuôi đó thật sự đạp trúng vào vai cô thì sợ là cánh tay này đã gãy luôn rồi.
Đi một hồi lâu mới có xe taxi, Đông Phương Sở ngồi lên xe đưa địa chỉ cho tài xế bắt đầu chạy về hướng quán trà.
Quán trà đèn l*иg đỏ treo trên cao, trong bóng đêm ánh sáng từ đèn l*иg chiếu xuống mặt đất phảng phất như trên nền đất thẫm một màu máu. Đông Phương Sở vừa đến cửa lớn, Trần Lão Thất đã chạy đến nói: “Bà chủ Đông Phương, sao hôm nay cô về muộn vậy?”
“Ở dương gian xử lý chút chuyện.”
Vết thương trên vai lúc này truyền đến cơn đau, cô vuốt nhẹ cánh tay sau đó đi đến giường nệm ngồi xuống.
“Bà chủ Đông phương, cô bị thương?” Trần Lão Thất vẻ mặt lo lắng nhìn cô hỏi.
“Không sao, pha cho tôi một ấm trà.”
Một lúc sau, Trần Lão Thất mang theo một ấm trà đặt lên bàn, nhìn cô quay người lúc này mới rời đi tiếp đãi người âm.
“Tiểu Vũ, nhà tôi đốt cho tôi rất nhiều quần áo đẹp.” Nữ quỷ mặc một chiếc váy ngắn vui vẻ nói.
“Đúng là rất đẹp…” Tiểu Vũ đáp theo một câu nhưng trên mặt lại lộ ra ánh mắt ghen ghét.
Cô rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, tuy rằng ngày thường Lâm Chi đối xử với cô rất tốt nhưng suốt ngày ở trước mặt cô khoe mẽ đủ thứ, căn bản không để tâm đến cảm xúc của cô.
Cha mẹ cô không cần cô, từ lúc sinh ra đã trở thành cô nhi. Lúc còn sống bị người khác chê bai, ghẻ lạnh, ngay cả những đứa trẻ trong cô nhi viện cũng xa lánh cô. Đến khi chết rồi vẫn không thoát khỏi số phận như vậy, chuyện này so với cái chết còn đau khổ gấp vài lần.
Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng khó chịu.
“Lâm Chi, lần trước không phải cô nói muốn đưa tôi đi Quỷ Thị sao? Nếu không bây giờ chúng ta đi luôn đi?” Tiểu Vũ cười nói với nữ quỷ.
Lâm Chi lộ vẻ khó xử: “Bây giờ còn chưa đến giờ Mão…”
“Không sao, chúng ta đi dạo một lúc trước.” Tiểu Vũ nói tiếp.
“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Chi đặt xuống bàn ba thỏi vàng sau đó dẫn theo Tiểu Vũ rời khỏi quán trà.
Đông Phương Sở ngồi ở giường nệm nghe cuộc trò chuyện, nói với Trần Lão Thất trông coi quán trà sau đó vào trong phòng lấy ra một cái lệnh bài đặt vào trong túi.
Quỷ Thị giờ Tý mở cửa, giờ Mão đóng cửa, đây là lúc giao lộ giữa hai giới âm – dương mở ra.
Tuy là vậy, nhưng phần lớn quỷ hồn vẫn ở trong đó giao dịch, người dương có căn cơ thâm hậu như phương sĩ, đạo sĩ đều có thể tiến vào trong đó trao đổi một số đồ vật mà dương gian không có được (ví dụ như thân xác của một người chết không lâu), đương nhiên cũng không thể thiếu yêu ma quỷ quái.
Phương thức giao dịch phần nhiều là lấy vật đổi vật, đồ vật càng hiếm thì càng cần đến kì trân dị bảo để trao đổi, ngoài ra cũng có thể trực tiếp dùng tiền của dương gian đến đổi nhưng đa số đều là vật phẩm xa xỉ người bình thường không thể mua được.
Quỷ Thị có quy tắc riêng, thường sẽ do những người có pháp lực mạnh như quỷ hoặc yêu tới cai quản rồi kiếm lời từ trung gian. Ở Quỷ Thị nói chung, “chấp pháp viên” đều là những oan hồn lệ quỷ không có chỗ nào để đi nên đã đến Quỷ Thị. Mà tiền ở quỷ thị cũng có thể dùng dương thọ lẫn âm đức để trao đổi.
Trong mắt những yêu ma quỷ quái, người dương giống như một con mồi tiếp tế, thân thể hồn phách đều có thể dùng để tu luyện.
Trước kia đã từng có người dương không cẩn thận đi nhầm vào Quỷ Thị, nhìn thấy những yêu ma quỷ quái ở đây sợ tới mức tè cả ra quần, tuy rằng vẫn may mắn quay về được dương gian nhưng vẫn bị bệnh nặng một trận.
Sau đó Quỷ Thị đã đưa ra một lệnh, người dương muốn vào Quỷ Thị đều cần có lệnh bài mà lệnh bài này có thể tìm đến âm sai để đổi.
Người có thể tiến vào Quỷ Thị tất nhiên không phải người dương bình thường, vậy nên tìm âm sai để đổi cũng rất đơn giản.
Đến Quỷ Thị, nhìn trên không những chiếc đèn l*иg màu đỏ tỏa ra ánh sáng yếu ớt, trước cửa có hai ông già dáng người nhỏ bé, trên người mặc bộ đồ bình thường màu xám, ở giữa có một chữ “thủ” màu trắng.
Đông Phương Sở lấy lệnh bài đưa cho hai ông già, một người nhận lấy lệnh bài xem qua một lúc sau đó cho cô vào.
Đây là lần đầu tiên Đông Phương Sở đến Quỷ Thị, từ khi nơi này ra lệnh người dương đến cần có lệnh bài thì cô đã đổi một tấm với âm sai nghĩ để ngày nào rảnh rỗi sẽ đến đây xem thử một chút. Tối nay đến Quỷ Thị trước cũng vì tò mò, sau là vì cô nhìn thấy trên người Tiểu Vũ kia có oán khí.
Quỷ Thị làm bốn khu vực Đông – Tây – Nam – Bắc, mỗi khu vực đều có “chấp pháp viên” trông coi, duy trì trật tự.
Phía Đông bày bán quần áo, tranh chữ, đồ cổ, vàng bạc cùng mấy món đồ linh tinh.
Phía Nam chủ yếu bán các kỳ trân dị bảo, bí tịch, pháp khí linh vật cho những Phương sĩ, đạo sĩ, kỳ nhân dị sĩ cần mua.
Phía Tây chủ yếu bán tinh phách, thân thể cung cấp cho yêu ma quỷ quais tu hành hoặc là những thứ cần thiết cho luyện quỷ.
Phía Bắc chủ yếu bán đan dược, linh dược tương đương như một tiệm thuốc đủ loại.
Đông Phương Sở thấy Tiểu Vũ cùng với Lâm Chi đi đến khu vực phía Đông nên cũng lập tức đi theo, ai ngờ không chú ý dưới chân đạp phải thứ gì đó.
Cô xoa xoa cái đầu bị ngã đến đau, vừa ngẩng lên đã thấy một con mãng xà lớn đang há miệng to như chậu máu nhìn chằm chằm vào cô, dạo cho cô sợ đến mức ngây người bất động tại chỗ.
“Người dương?” Âm thanh của xà yêu phát ra không phải nam cũng chẳng phải nữ, đôi mắt của nó vừa tròn vừa sáng lại sắc bén có thần.
Đông Phương Sở lập tức lấy lại tinh thần, dáng vẻ trấn tĩnh tự nhiên nói: “Mới vừa rồi không chú ý nên đã đυ.ng phải, mong thứ lỗi.”
Nói xong xà yêu nở nụ cười vô cùng phấn khích, hai mắt lại càng tỏ ra hưng phấn. Đông Phương Sở chuẩn bị đi vòng qua người nó thì ai ngờ xà yêu lại dùng thân thể to lớn ngăn cản đường đi của cô.
“Người dương này thể chất đặc thù, là tinh phách cấp cao để tu luyện!” Xà yêu hưng phấn đến dị thường, giống như coi cô là bảo bối ở ngay trước mắt.
“Đã ở Quỷ Thị thì đừng nên phá hỏng quy tắc Quỷ thị.” Đông Phương Sở nghiêm mặt nói.
Xà yêu quên mất chuyện “chấp pháp viên” ở phía Đông đang đi đến đây, không cam lòng rời đi, Đông Phương Sở vội vàng bước qua nó trong lòng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phía Đông của Quỷ Thị so với trung tâm mua sắm của dương gian cũng không khác biệt nhiều, người âm lui tới đây đều để mua đồ dùng cần thiết.
Đông Phương Sở đến đây đã bắt đâu tìm kiếm hai nữ quỷ kia, tìm cả nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng họ đâu mới phát hiện cô đã mất dấu rồi.
Ở bên khác, Tiểu Vũ với Lâm Chi lúc này đi vào một cửa hàng đề tên “bách hóa thiên địa”, Lâm Chi cầm lấy một cái điện thoại nói với Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, hay lấy cái này đi?”
Tiểu Vũ nhìn cái điện thoại màu trắng trên tay Lâm Chi nói: “Tôi không thích màu trắng, tôi thích màu hồng.”
Lâm Chi nói với ông chủ muốn lấy một cái màu hồng, gương mặt ông chủ lại lộ ra vẻ khó xử nói: “Màu hồng này không chỉ ở dương gian mà dưới âm phủ cũng bán rất chạy, tạm thời không còn.”
“Cái này… không thể lấy được một cái ở chỗ khác nữa sao?” Lâm Chi hơi nhíu mày.
“Thật ra thì cũng không phải không được, chỉ cần…” Ông chủ xoa xoa tay.
Lâm Chi lập tức hiểu ra, thoải mái cầm ra hai mươi thỏi vàng đặt lên bàn.
“Haha… hai vị chờ một chút, tôi ra phía sau lấy ngay!” Ông chủ cầm lấy vàng thì lập tức vui cười hớn hở đi ra phía sau.