Chương 3: Trừ Linh

Trong quán trà có Trần Lão Thất, Đông Phương Sở yên tâm quay về phòng ngủ, ban ngày ngủ không ngon nên buổi tối dù thế nào cũng phải ngủ bù.

Ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy, Đông Phương Sở nhìn đồng hồ đã là năm giờ sáng.

Cô dụi mắt sau đó cầm điện thoại ra ngoài mua bữa sáng, mùa hè thời tiết oi bức, chỉ có buổi sáng là mát mẻ nhất.

Mua bưa sáng xong trở lại quán trà, Đông Phương Sở pha một tách ô long bạch đào, đây là loại trà mà cô thích nhất bởi mùi hương của ô long cùng với bạch đào khi uống lưu lại trong miệng, vô cùng thanh mát thoải mái.

Sau khi ăn xong bữa sáng, cô mở TV xem một lúc, chuông gió ở cửa quán trà vang lên “đinh” một tiếng, một người phụ nữ mặc trên người chiếc sườn xám màu mận chín bước vào, chính là người phụ nữ ngày hôm qua.

Người phụ nữ hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi mở miệng: “Tôi có chuyện muốn nói với cô”.

Đông Phương Sở đương nhiên đoán ra được lý do mà người phụ nữ này tới, cô cầm ấm trà bạch đào ô long rót cho đối phương một tách: “Ngồi đi”.

“Cô còn nhớ con gái Dao Dao của tôi không?”

“Nhớ, có chuyện gì?”

“Vào sáng sớm hôm qua, con bé lại ngồi dưới đất chơi búp bê vải. Lúc đó dì Phương dậy đi vệ sinh có lên xem Dao Dao khi ngủ có đạp chăn hay không, kết quả khi mở cửa lại thấy Dao Dao đang một mình ngồi ở dưới đất.”

Người phụ nữ nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Dì Phương thấy vậy thì bế Dao Dao về giường tiện thể mang búp bê đi để dỗ con bé ngủ, ai biết Dao dao lại giống như biến thành người khác, điên cuồng bóp cổ dì Phương nói không được lấy búp bê của nó đi hơn nữa ánh mắt càng lúc càng lạnh. Theo lẽ thường sức lực của một đứa trẻ không thể nào lại lớn như vậy được, lúc đó tôi nhìn cũng thấy sợ nên lập tức kéo tay Dao Dao lại. Vậy mà con bé đột nhiên nhào vào lòng tôi nói muốn được mama ôm.”

Đông Phương Sở nghe xong thì nét mặt nghiêm túc nhìn đối phương: “Có phải trước kia cô đã từng sảy thai?”

Người phụ nữ nghe vậy thì không khỏi có chút ngại ngùng: “Đúng… đúng là có.”

“Hơn nữa còn là một cặp song thai!”

“Làm sao cô biết”. Người phụ nữ hiển nhiên là kinh ngạc.

“Từ nhỏ tôi đã là người âm dương tương giao, đương có thể thấy được. Dao Dao vì sao lại căn cô, tất cả đều bởi hai quỷ nhỏ mà cô sảy thai quấy phá.”

“Cô có mắt âm dương?”

Đông Phương Sở đặt tách trà xuống rồi nhìn lên vai người phụ nữ: “Ừ, ngày hôm đó tôi đã nhìn thấy trên vai cô có hai con quỷ sơ sinh.”

Người phụ nữ nghe vậy thì kinh hãi nhìn về phía vai của mình: “A... Không… Không thể nào.”

“Không cần sợ, bọn nó sẽ không làm hại gì đến cô, dù sao thì cô cũng là mẹ của chúng.” Đông Phương Sở an ủi người phụ nữ.

“Vậy…Vậy tôi phải làm gì đây?” Người phụ nữ sợ hãi rụt cổ lại.

“Cái gọi là quỷ sơ sinh cơ bản đều là những đứa trẻ chết yểu, chùa lớn chúng không vào được, chùa nhỏ cũng không nhận cho nên chỉ có thể bám bào người mẹ để tồn tại. Nếu người mẹ có con , những vong nhi này sẽ trở nên ghen ghét anh chị nó chỉ bởi vì chúng không nhận được tình yêu thương từ ba mẹ cho nên sẽ trả thù, nói cho cùng thì cũng rất đáng thương…”

“Tôi… trước kia tôi mang thai một cặp song sinh nhưng bởi vì không chú ý nên không cẩn thận mà sinh non, sau chuyện đó tôi đau lòng rất lâu, qua mấy năm mới có Dao Dao nên luôn yêu thương đối xử tốt với con bé.” Người phụ nữ nói được một hai câu thì bắt đầu khóc.

Đông Phương Sở nhìn người phụ nữ khóc đến mức mặt đẫm nước mắt thì kiên nhẫn giải thích: “Lí do Dao Dao bóp cổ dì Phương là bởi vì dì Phương là người thân thiết với con bé, vong nhi làm vậy là để khiến cho những người thân thiết dần trở nên ghét Dao Dao.”

“Vậy… rốt cuộc tôi nên làm thế nào?” Người phụ nữ sốt ruột hỏi.

“Siêu độ cho chúng, tiêu trừ oán khí của chúng để sớm ngày đầu thai.”

“Được, tôi sẽ làm siêu độ cho chúngchỉ hy vọng kiếp sau có thể đầu thai vào một nhà mà có mẹ yêu thương.”

“Tối nay đưa tôi tới nhà của cô.”

“Được, vậy tối nay tôi sẽ đến đây đón cô.” Người phụ nữ cúi đầu nói cảm ơn sau đó quay người rời đi.

Tới chạng vạng tối, Đông Phương Sơ chuẩn bị tốt những thứ học được theo như sách ghi, sau đó ngồi đợi đến trước giờ Tý.

Ngồi trên ghế được mười phút, Đông Phương Sơ đã nhìn thấy người phụ nữ đến cửa quán trà, cô ta lo lắng hỏi: “Chỉ cần siêu độ là được sao?”

“Đúng vậy, cô cứ an tâm”. Đông Phương Sở cho người phụ nữ một ánh mắt trấn an.

Ở trên xe, người phụ nữ nói với cô, cô ta tên Tô Lan, từ nhỏ gia cảnh giàu có lại gặp mối tình đầu từ khi đi học, quan hệ của hai người cũng rất tốt hơn nữa bản thân cũng không chê bai gì xuất thân của đối phương. Nhưng dù vậy cha mẹ Tô Lan lại ngăn cản không cho quen biết đối phương nữa, khi đó Tô Lan không biết mình đã mang thai 2 tháng lại kiên quyết gả cho mối tình đầu dẫn đến bị cha mẹ cấm túc. Tô Lan đã thương lượng với người kia việc cùng nhau bỏ trốn, tối đó mưa trời mưa rất to, Tô Lan lặng lẽ trèo từ cửa sổ ra bên ngoài nhưng mưa càng lúc càng lớn khiến chân bị trượt ngã từ trên xuống sau đó sảy thai.

Ngay sau đó Tô Lan đã được cha mẹ đưa đến bệnh viện hơn nữa mối tình đầu cũng biết chuyện xảy thai, trong lòng vô cùng đau khổ đã thề trước mặt cha mẹ Tô Lan sẽ không lui tới với con gái họ nữa.

Tô Lan nói xong câu này thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt hiện nên vẻ tiêc nuối và hối hận.

Xe chậm rãi tiến vào khi biệt thự cao cấp, phong cách xây dựng theo Châu Âu hoài cổ, vô cùng xa hoa lộng lẫy.

“Tôi đã bảo dì Phương đưa Dao Dao ra ngoài chơi, bây giờ phải làm thế nào?” Tô Lan hỏi Đông Phương Sở.

“Trong lòng cô không ngừng sám hối là được.” Đông Phương Sở bắt đầu chuẩn bị siêu độ.

“Thanh hoa Trường Nhạc giới, Đông cực Diệu Nghiêm Cung. Thất bảo phương khiên lâm, Cửu sắc liên hoa…” Đông Phương Sở bắt đầu niệm chú.

Đúng lúc này, cửa lớn mở ra.

Dao Dao nhìn thấy Đông Phương Sở thì lập tức bắt đầu gào khóc, Tô Lan vội vã chạy đến dỗ con bé cùng lúc đó nhìn về phía cô với ánh mắt cầu cứu.

“Mama, mama không cần con nữa sao?” Dao Dao ngơ ngác nhìn Tô Lan.

“Mama sao có thể không cần con được chứ? Đứa hỏ ngốc.” Tô Lan quỳ xuống vuốt tóc Dao Dao.

“Vậy tại sao mama lại đưa người phụ nữ này đến hại con?”

Hai mắt Dao Dao lập tức trở lên sắc bén, nhìn thẳng về phía Đông Phương Sở.

“Dao Dao… Không, con không phải Dao Dao…” Tô Lan hoảng sợ lùi lại phía sau.

Đông Phương Sở lạnh lùng nhìn Dao Dao: “Ta biết trong lòng ngươi chất chứa oán hận khi chưa được sinh ra đã mất đi cơ hội làm người, không đó không phải là lý do mà ngươi có thể đi làm hại người khác.”

“Ta chỉ muốn ở bên mẹ của ta, cô không lo tốt cho bản thân mà cứ thích xen vào việc của người khác.”

Làn da của Dao Dao bắt đâu chuyển thành màu xanh, ánh mắt nhìn Đông Phương Sở càng trở nên âm u lạnh lẽo.

Đông Phương Sở chắp tay trước ngực nói: “Buông bỏ oán hận đi, ta sẽ giúp các ngươi siêu độ thật tốt.”

Bào thai song khi ban đầu là riêng biệt nhưng cùng chung oán khí nên đã nhập thành một, lúc này đèn trong nhà Tô Lan cũng bắt đầu nhấp nháy.

“Ta không cần siêu độ, ta chỉ cần được đi theo mẹ, dựa vào gì mà nó được mẹ yêu thương!” Dao Dao nói xong thì bắt đầu xông về phía Đông Phương Sở.

“Chúng sinh có rất nhiều ân oán, ân oán càng dày thì càng khó hóa giải, oán hình thành kiếp thứ nhất đến kiếp thứ ba cũng không thể dứt, nay ta giảng giải diệu pháp trừ đi oán khí…” Đông Phương Sở trong miệng niệm giải oán chú, kiếm đào trong tay chỉ về phía Dao Dao.

Toàn thân Dao Dao được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng, dưới chân cũng xuất hiện một đóa hoa sen dần nở rộ.

Lúc này hai quỷ hồn bay ra khỏi cơ thể Dao Dao, Dao Dao ngay lập tức ngã xuống.

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, sắc cứu chờ chúng, cấp cấp siêu sinh, đi!” Đông Phương Sở niệm Vãng Sinh chú dẫn dắt hai vong linh đến cửa siêu sinh.

“Con à, mẹ xin lỗi các con, hy vọng kiếp sau các con lại có thể làm con của mẹ, mẹ nhất định sẽ yêu thương các con.” Tô Lan nhìn hai hồn phách của vong nhi thì khóc không thành tiếng.

“Mẹ, chúng con cũng yêu mẹ, tạm biệt!”

Oán khí của hai quỷ hồn song sinh đã được giải từ, hồn phách từ màu lam chuyển dần sang màu trắng, chúng ôm nhau giống như lúc vẫn còn ở trong bụng mẹ.

Theo ánh sáng dần rút đi, hai quỷ hồn bước vào hoa sen rồi dần dần biến mất.

“Chúng nó đã được siêu độ tốt rồi.” Đông Phương Sở đi đến bên cạnh vỗ nhẹ vai Tô Lan, ý bảo cô ta an tâm.

“Dao Dao, tỉnh lại đi Dao Dao.” Tô Lan ôm Dao Dao lo lắng gọi.

“Mama, con ngủ rồi sao?” Âm thanh non nớt của Dao Dao truyền đến.

“Đúng vậy, Dao Dao ra ngoài chơi, chơi mệt xong đã ngủ trong lòng mama.” Tô Lan cười nói.

“Khó trách con ngủ say như thế, con còn nằm mơ nữa. Con mơ thấy có hai anh trai nói với con phải yêu mama thật nhiều.” Dao Dao kéo tay Tô Lan vui vẻ nói.

“Mama cũng sẽ yêu thương Dao Dao thật nhiều.” Tô Lan hôn lên trán con bé một cái.

Ra ngoài cửa, Đông Phương Sở đưa chiếc chuông lên lắc ngay lập tức đã thấy bóng dáng của Thất gia, Bát gia đi tới.

“Nhóc con, cô cứ như thế siêu độ hai vong hồn chưa thành hình của vong nhi sao?” Thất gia có chút buồn bực nhìn cô.

“Lần đầu tiên tôi làm việc, không phải nên khen tôi sao?”

Bát gia lại đưa cho cô một cái túi vải: “Sau này nếu cô hóa giải oán khí xong thì thu hồn phách vào cái túi này, cứ bảy ngày chúng tôi lại đến lấy một lần.”

Nói xong thì bóng dáng Thất gia, Bát gia lóe lên rồi lập tức biến mất.