Chương 1: Quán Trà

Trong thành phố phồn hoa, có một quán trà cổ kính tên gọi “Hồng Lâu”.

Hồng Lâu này ban ngày tiếp người dương, ban đêm tiếp người âm.

Gọi là người âm chính là người chết, cũng đại diện cho các loại yêu ma quỷ quái.

Mà – Đông Phương Sở, chính là chủ nhân của trà lâu này.

Ban ngày, Đông Phương Sở nhàn nhã ở trong trà quán uống trà, nghe khúc, thỉnh thoảng lại chợp mắt đôi chút.

Buổi tối, cô mặc chiếc áo choàng màu đen, tóc dài đến eo được búi lại bởi chiếc trâm ngọc, uể oải nằm trên chiếc ghế dài mềm mại.

Hai bên cửa trà lâu, những chiếc đèn l*иg đỏ thẫm tỏa ra ánh sáng như máu, trong đêm yên tĩnh không tiếng động nhìn thế nào cũng thấy cô cùng kỳ dị.

Trà lâu gần qua giờ Tý, trong mắt người dương thì cửa lớn đã đóng chặt, nhưng trong mắt người âm lại là đèn đuốc sáng trưng.

“Bà chủ Đông Phương, đã đến giờ rồi.”

Nói xong Trần Lão Thất xách theo một bình Trúc Diệp Thanh đến trước mặt Đông Phương Sở, rót đầy tách trà trước mặt cô.

Đông Phương Sở lắc lắc chiếc quạt xếp trong tay, nhẹ giọng nói: “Mở cửa, tiếp khách”.

Kể từ khi quán trà mở cửa kinh doanh, Trần Lão Thất vẫn luôn đi theo cô.

Trần Lão Thất lúc sinh thời là chủ của một quán trọ, từ lúc Đông Phương Sở cứu hắn khỏi tay ác quỷ, “bụp” một cái quỳ xuống trước mặt cô thề sẽ tận tâm tận lực đi theo cô.

Trà lâu bắt đầu lục tục có nhiều âm sai tiến vào, Đông Phương Sở nháy mắt với Trần Lão Thất một cái. Trần Lão Thất quay người vào trong lấy ra bình rượu ngon nhất, nghiêng người về phía đám âm sai bắt đầu nịnh nọt lấy lòng: “Biết mấy vị huynh đệ đây ngày thường làm việc vất vả, bà chủ của chúng tôi cũng vì thế mà rất quan tâm đến các huynh đệ, đây là nữ nhi hồng tốt nhất.”

Tiếp đãi người âm, trà lâu không chỉ có trà mà còn có các loại rượu, thức ăn.

Trong đám âm sai, một người đầu đội mũi đen ngửi được hương rượu thì trên mặt lập tức cười nói: “Bà chủ Phương Đông đúng là nghĩa khí!”

“Đúng vậy, đúng vậy”. Những âm sai khác cũng phụ họa.

“Ở trên dương gian này đó à, mỗi ngày số người chết quá cao, làm cho chúng ta làm việc lâu như thế rồi chưa có thời gian nghỉ ngơi. Không được, một lát nữa uống xong còn phải đi làm chút việc.” Âm sai dẫn đầu nói xong cầm lấy chén rượu một hơi uống cạn.

“Rượu ngon! Rượu ngon!”

Sau khi uống xong, nhóm âm sai đặt lên bàn hai thỏi vòng, hướng về phía Đông Phương Sở chắp tay cúi chào rồi rời khởi trà lâu.

Đông Phương Sở thấy vậy cũng gật đầu cười đáp lại.

Có lẽ vì trời mưa, trà lâu cũng vì thế mà trở nên ẩm ướt làm người cũng có chút khó chịu.

Ở dương gian, mưa không màu không bị nhưng ở âm gian thì mưa lại có màu đen còn tản ra một mùi vị tanh hôi.

Đông Phương Sở lấy khăn tay bịt mũi, hơi cau mày nói với Trần Lão Thất: “Đi thắp hương đi”.

Trần Lão Thất đặt bình rượu đã đậy kỹ xuống, đi sang phòng bên lấy một nén hương thả vào lư hương, không khí thoảng lên mùi hương lúc này Đông Phương Sở cũng thấy thoải mái hơn nhiều.

Giờ Tý vừa đến, quỷ môn quan rộng cửa, người âm đủ mọi thời đại đều tiến vào trà lâu mà quán trà này cũng trở nơi an ủi linh hồn duy nhất của bọn họ.

“Xem này, tôi lại nhận được điện thoại di động mới mà người nhà đốt cho, trên đó phát triển nhanh quá, tôi phát điên vì cái này mất.” Nữ quỷ mặc trên người bộ đồ thể thao khoe chiếc điện thoại với nữ quỷ khác mặc bộ đồ bình thường ở bên cạnh, nhưng lông mày và ánh mắt của hai nữ quỷ này lại có phần giống nhau.

Tiểu Vũ nét mặt bi thương cúi đầu, lúc còn sống cô chỉ là cô nhi, sau khi chết cũng không có ai đốt đồ gì cho cô, ngay cả đến quán trà này uống trà cũng là nữ quỷ bên cạnh trả tiền cho cô.

“Ai nha, Tiểu Vũ cô đừng buồn nữa, có cơ hội chúng ta đi Quỷ Thị đi, tôi mua cho cô một cái được không?” Nữ quỷ an ủi Tiểu Vũ nữ quỷ.

“Ừm…”

“Tiểu nhị, đây là trà gì? Loại trà này mà cũng mang ra cho lão tử uống.” Người đàn ông dáng vẻ cường tráng, trên người mặc áo bao gai, trên mặt có một vết sẹo dài lúc này tức tối quát lên.

“Ai da khách quan, tiểu nhân không biết ngài không dùng loại trà này, sẽ lập tức đổi một bình mới cho khách quan.” Trần Lão Thất gật đầu cúi xuống cầm lấy ấm trà trên bàn, quay lại đổi sang một ấm trà mới.

“Chậc chậc, nghe nói chết mấy chục năm rồi còn cho mình là sơn vương!”

“ta nghe nói, hắn là bị Nhị Đương gia một đao chém chết!”

“Thì ra là thế, chẳng trách oán khí lại nặng như vậy!”

Quỷ trong trà lâu châu đầu ghé tai sôi nổi bàn luận.

Người đàn ông dáng vẻ cường trán đạp bàn cả giận nói: “Ai dám nói lão tử, xem ta có xé rách miệng hắn không!”

Tức khắc trà lâu lặng ngắt như tờ, Đông Phương Sở nằm trên giường mềm phẩy phẩy phẩy quạt xếp, giọng nghiêm túc nói: “Tới đây đều để uống trà, đừng nên phá vỡ quy tắc.”

Người đàn không nghe cô nói vậy có chút mất mặt nhưng vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng rồi ngồi xuống băng ghế.

“Trần Lão Thất, mang cho vị khách quan này một vò rượu.”

“Được rồi.”

Trong trà lâu, những người âm này lại tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm.

“Ha ha ha…” Âm thanh tiếng gà gáy rất lớn vang lên, trời đã gần sáng.

Người trong trà lâu lần lượt đặt từng thỏi vàng xuống, rất có quy tắc lần lượt rời khỏi trà lâu.

“Bà chủ Đông Phương, tổng cộng có 32 thỏi.” Trần Lão Thất bưng đến trước mặt Đông Phương Sở một đống vàng.

“Giữ lại mười thỏi, còn lại gửi vào ngân hàng.”

“Được.”

Nói xong, Đông Phương Sở quay về phòng ngồi trước bàn trang điểm bằng gỗ, mở một chiếc hộp tinh xảo ra vuốt ve một đôi vòng bạch ngọc phượng hoàng sau đó rơi vào trầm tư.

Chiếc vòng dưới ánh nến như ngọn lửa dưới mặt trời.

“Bà chủ Đông Phương, Thất gia Bát gia tới.” Trần Lão Thất đứng ở ngoài cửa nói.

“Ra ngay đây.” Cất vòng tay, Đông Phương Sở đứng dậy mở cửa ra tiền sảnh.