Chương 2

“Quan xứng không phải cũng chỉ là đồng nghiệp thôi sao? Vậy đồng nghiệp cũng hôn nhau đúng không?”

“A Tiêu, tại sao…?”

Trần Lệ Quân muốn nhân lúc này hỏi nàng cho ra lẽ, nhưng Lý Vân Tiêu sớm hơn một bước lui ra khỏi lòng cô. Nàng như chưa có chuyện gì xảy ra, đứng dậy tắt máy tính bảng, có ý tiễn khách.

“Muộn rồi, chị về phòng đi. Nghỉ ngơi nhiều vào, ngừng uống thuốc nữa, hai ngày tới đều có lịch đấy.”

Hai bàn tay buông thỏng bên đùi của cô nắm chặt. Người này muốn đuổi cô đi, nhưng lại vẫn quan tâm cô. Biết cô mấy ngày nay bay tới bay lui tái lại chứng mất ngủ, phải dùng đến thuốc, biết cả lịch trình cá nhân của cô.

Thế mà vẫn một mực muốn cách xa cô.

Trần Lệ Quân không chấp nhận. Cô ngoan cố đi đến sau lưng Vân Tiêu. Đem nàng gắt gao ôm lấy, siết chặt vòng eo nhỏ, vùi mặt mình vào gây tóc thơm tho của nàng.

“Không cần xa lánh chị được không? Bao lâu rồi không cho chị ôm em thế này?”

Lý Vân Tiêu nhìn xuống hai cánh tay đang giữ lấy eo mình, nàng im lặng vài giây rồi khẽ thở dài. Giọng nàng mềm đi.

“Chị về nghỉ ngơi đi. Khi nào ổn hơn rồi lại nói.”

“Nói bây giờ, bây giờ chị cũng không mệt”

Cằm đặt trên vai nàng, cô lắc đầu nguầy nguậy.

“Quân, đừng để em nói nhiều.”

Lạc mềm buộc chặt không được. Trần Lệ Quân nghĩ trong đầu, tạm thời hạ thủ cách khác. Cô buông nàng ra, không nói tiếng nào cởi giày cởϊ áσ khoác, tự động leo thang bò lên giường nàng nằm co ro.

Bộ dáng kiệt sức đến tội nghiệp.

“Làm sao?”

Lý Vân Tiêu tuy ngoài mặt còn lạnh, nhưng nhìn đối phương làm ra bộ dáng mệt mỏi, dù là giả hay thật nàng vẫn không tránh khỏi đau lòng.

“Đau đầu quá à, em còn ở đó đuổi chị chị lập tức ngất tại chỗ.“

Lời này nói ra cũng không hoàn toàn là nói dối. Trần Lệ Quân hai ngày nay bay tới bay lui liên tuch, thời điểm về đến KTX sớm đã chóng mặt choáng váng. Chẳng qua cô muốn cường điệu một chút để lấy lòng đối phương.

Cô im lặng nằm quay mặt vào góc tường giả chết còn tai thì vểnh lên nghe ngóng nhất cử nhất động của đối phương. Song chỉ nghe được tiếng thở dài nho nhỏ, sau đó là âm thanh xột xoạt bận rộn. Qua một lúc, tay Trần Lệ Quân bị đối phương nhẹ nhàng kéo.

“Uống hết ly nước gừng làm ấm cơ thể trước đi rồi hẳn ngủ. Bịt mắt với nút tai ở dưới gối.”

Chứng rối loạn giấc ngủ của Trần Lệ Quân cũng là một loại ám ảnh của Lý Vân Tiêu. Những ngày ở chung tại chỗ mình, nhiều đêm nàng giữa chừng thức giấc thấy cô ngồi như tượng tạc mở trừng hai mắt đỏ ngầu.

Về sau Vân Tiêu đem Trần Lệ Quân đi khám, thử qua một vài biện pháp, cảm thấy việc sửa dụng nút bị tai và bịt mắt không tệ. Sau này nàng mua trữ sẵn ở phòng, để hẳn cả bên căn hộ riêng một bộ tiện đà cho cô ở đâu cũng có để dùng.

“A Tiêu…”

Trần Lệ Quân đầu mũi đau xót, nhịn hết nổi, cô lồm cồm bò dậy, nhận ly nước từ Lý Vân Tiêu để qua một bên. Cô giữ chặt tay nàng ý muốn kéo nàng leo lên giường tầng với mình.

“Nằm với chị đi!”

“Em không buồn ngủ.” - Lý Vân Tiêu muốn giãy tay ra.

“Vậy thì lên đây nằm nói chuyện với chị.”

“Không cần, chị ngủ trước đi. Em đi xem kịch bản chỉnh sửa của thầy Nhậm gửi.”

Trần Lệ Quân nhíu mày.

“Kịch bản gì? Sao thầy Nhậm sửa mà chị không biết?”

Lý Vân Tiêu hơi mất kiên nhẫn hất tay Trần Lệ Quân ra, không khống chế được âm giọng.

“Chuyện riêng của em thôi. Đã nói chị nghỉ sớm thì nghe đi, em còn chưa muốn ngủ.”

Nghe nàng nói xong, cô trầm mặc một hồi. Ánh mắt rơi trên người nàng mất dần độ ấm.

“Đến cuối cùng vẫn là muốn tránh chị thôi đúng không?”

Trần Lệ Quân hạ giọng chất vấn, cô không chịu được Lý Vân Tiêu muốn né tránh mà vẫn còn quan tâm mình. Nếu vẫn còn đau lòng cô vậy vì sao lại né cô, chẳng phải như thế mới càng khiến cô tổn thương sao?

Không nghe được Vân Tiêu trả lời, Trần Lệ Quân cay đắng cười cười. Xem như là nàng ngầm đồng ý rồi đi. Thế thì mình cũng không dám mặt dày phiền nàng.

“Được rồi, chị không ở đây nữa, nên là em sớm nghỉ ngơi nhé!”

Cô thả tay nàng, nhanh chóng leo xuống giường mặc vội áo khoác, kéo rương hành lý sớm bị vứt bỏ ở một góc muốn sớm rời khỏi.

Lý Vân Tiêu không nghĩ đến Lệ Quân thay đổi thái độ nhanh như vậy. Nàng có hơi lúng túng nhìn một chuỗi hành động dứt khoát của cô, đầu trái tim ê ẩm.

“Quân…”

“Đừng…đừng thức khuya xem điện thoại, đừng lên Weibo. Ngủ ngon.”

Bàn tay nắm hành lý của Trần Lệ Quân siết lại. Với bản tính thường ngày cô nhất quyết đem Lý Vân Tiêu ôm đi nuốt sạch. Nhưng uỷ khuất dồn nén mấy hôm nay khiến cô nghe mấy lời này chỉ cảm thấy bất mãn không thôi. Chỉ đành gật đầu kéo hành lý rời đi.

Cửa phòng vừa khép lại, Trần Lệ Quân đã lập tức hối hận. Cô chợt quên mất mục tiêu ban đầu của mình khi xuất hiện ở đây là an ủi Lý Vân Tiêu.

Trần Lệ Quân cái đồ khốn này.

“Con mẹ nó!”

Cô tức giận đá rương hành lý một cái. Hành lang vắng vẻ giữa khuya vang lên một trần âm thanh khô khốc ồn ào.

Đuôi mắt cô ửng đỏ. Thầm nghĩ bản thân mình nực cười. Người ta gọi cô là Trần lão sư hay Trần Kiệt Suất gì đó đủ loại danh xưng, cô lại thấy mình hiện tại bước xuống sân khấu rồi chính là thất bại.

Thất bại lớn nhất là không thể khiến người kia yên lòng, an tâm.

Lý Vân Tiêu hé cửa nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Trần Lệ Quân lửng thửng bước đi. Khoang miệng tập kích hương vị chua xót.

Nàng không biết mình bị làm sao nữa.

Nàng giận dỗi người trước mặt. Đồng thời cũng thấy bản thân có lỗi với cô.

Đây không phải lần đầu tiên nàng từ chối Trần Lệ Quân.

Hai năm trước mới là lần đầu.

Đầu thu hai năm trước, Trần Lệ Quân trong đêm mưa có đến trước mặt nàng, nâng lên trái tim hỏi nàng có thể hay không cùng cô một chỗ.

“A Tiêu, bây giờ trong lòng chị sớm chiều gì chỉ quanh quẩn mấy câu hỏi như, A Tiêu đang làm gì, A Tiêu tập luyện thế nào, A Tiêu có đang ốm không…”

“…A Tiêu có muốn ăn món canh mình nấu không, A Tiêu có thích quà mình tặng không. Hoặc là, A Tiêu có muốn cùng mình kết giao một chỗ không?”

Mỗi một câu chữ, Lý Vân Tiêu đều ghi khắc trong lòng. Nàng thậm chí sợ mình quên đi mà âm thầm viết lại xuống quyển sách Trần Lệ Quân tặng nàng.

Có điều là, nàng như vậy lại từ chối trái tim chân thành của Trần Lệ Quân. Nhẹ nhàng nhưng âm ỉ.

“Hôm nay, em vẫn chưa thể”

“Quân có thể chờ em không?”

Khi ấy Trần Lệ Quân trả lời nàng ra sao? À nhớ rồi, cô nói, có thể chờ em, chờ em thực sự sẵn sàng, như thế thì chúng ta mới thực sự hạnh phúc.

Quá khứ của nàng, những lo lắng bất an về mối quan hệ cũ của nàng, về gia đình nàng. Trần Lệ Quân đều hiểu và cảm thương nàng.

Hoài bão một tương lai tốt đẹp, những thành tựu muốn bằng thực lực đạt được, ở trên sân khấu kịch được cùng nhau ngẩng cao đầu.

Đó là thứ mà không chỉ nàng mà ngay cả bản thân cô cũng ngày đêm mong cầu.

Trần Lệ Quân yêu nàng đến thế, nàng đương nhiên biết rõ. Hơn ai hết nàng cảm nhận được trái tim nhiệt tình của cô.

Một người nhiệt tình như vậy lại vì nàng mà ẩn nhẫn, vì nàng mà kiềm chế tâm tư, thật lòng chờ đợi nàng.

Đã có lúc ở cùng nhau Trần Lệ Quân kiềm lòng không đặng, không nói trước liền nghiêng người hôn nàng. Biết mình quá phận, cô rối rít xin lỗi.

Lý Vân Tiêu nhìn Trần lão sư thường ngày tinh anh khôn khéo bấy giờ trở nên luống cuống, nàng cũng nhịn không được áp đến hôn cô.

Nụ hôn sâu đến kinh thiên động địa.

Chỉ là sau đó, nàng vẫn không dám cùng cô xác nhận quan hệ. Hai người ôm đã ôm, hôn cũng thành nghiện, nhưng hỏi cả hai là gì, Lý Vân Tiêu vô pháp trả lời.

Nàng chỉ muốn ỷ lại vào Trần Lệ Quân, cũng biết Trần Lệ Quân sẽ mặc sức để nàng dựa dẫm mình.

Cho nên khi sự kiện thoát vòng diễn ra, ai khuyên các nàng nên bắt đầu chú ý tương tác, nàng vẫn chấp nhận. Nhưng ngay cả Trần Lệ Quân cũng chủ động nói với nàng hạn chế tiếp xúc, nàng cư nhiên sinh ra một loại phản kháng, tức giận, uỷ khuất, tủi thân.

Phải, là nàng ích kỷ chết đi được.

Dù cho nàng hiểu Trần Lệ Quân lo nàng bị làn đạn tấn công, lo nàng bị người hâm mô đả kích. Nhưng cô như vậy khiến nàng thấy mình đây đã bị cô từ chối rồi.

Lý Vân Tiêu chọn mi, vành mắt ẩm ướt. Tất cả đều là lựa chọn của nàng, cớ sao nàng lại bứt rứt khó chịu đến thế.



Sau đó hai ngày, Lý Vân Tiêu không có nhìn thấy Trần Lệ Quân. Mải cho đến khi có lịch diễn Tân Long Môn Khách Trạm, lúc nàng đến nhà hát mới gặp cô đang diễn tập với Trương Á Châu và Hà Thanh Thanh.

Một thoáng khiến Lý Vân Tiêu có chút ngẩng người, mới hai ngày, nàng lại có thấy Trần Lệ Quân giống như lại sụt đi vài cân. Bọng mắt sưng to, trời trở lạnh môi cô cũng tái nhợt.

Lúc Trần Lệ Quân phát hiện nàng đứng bên cánh gà thất thần nhìn mình, cô muốn nói gì đó, song rốt cuộc chỉ có thể đè nén, dương môi câu mép rồi lại quay về chú tâm diễn tập, vờ như không thấy nàng.

Thời thế thay đổi rồi sao? Bây giờ đến lượt cô thể hiện sự xa cách với nàng đúng không? Cô có phải hay không đã thật sự tức giận rồi?

“Vân Tiêu, mau vào phòng trang điểm, Dương lão sư đang chờ em kìa.”

Trợ lý Kỳ hối thúc nàng.

Lý Vân Tiêu hoàng hồn, có chút lưu luyến vẫn phải xoay người rời đi. Dù sao cũng tự nàng làm người ta tức giận, có ở lại cũng không có ai nhìn đến.

Song như có như không, từ đuôi mắt nàng lại phát hiện người kia lại đang dán mắt trên người mình.

Sau lưng truyền đến âm thanh quạt giấy va chạm, kéo theo là giọng nói mang ý quở trách của Thanh Thanh.

“Lệ Quân à, đang mượt mà em ngẩn người cái gì?”