Nói thật ra, lần thăng cấp này của Trần Thái Trung thật sự là một sự biến đổi bất ngờ. Mặc kệ thế nào, nhưng lời nói của Đoạn thị trưởng vẫn là nhất ngôn cửu đỉnh.
Thị trưởng đại nhân, tại sao lại giúp hắn chứ? Nói đến chuyện này không thể không nhắc tới vụ thi cử công nhân viên chức lần đó.
Trong cuộc thi lần đó, người được điều động đến cục nhân sự là Triệu Mậu Bân. Mà không may may mắn là cha của Triệu công tử lại là cục trưởng cục điện lực, là thành viên nòng cốt lâu đời của Tần gia, kẻ thù không đội trời chung của Đoạn thị trưởng.
Vốn là, Đoạn thị trưởng trong lòng muốn làm khó Triệu Mậu Bân một chút nhưng ông không thể sắp đặt người của mình tới cạnh tranh với hắn được. Nếu như vậy, mùi thuốc súng sẽ trở nên nồng nặc ngay.
Đúng thế, ông chính là thị trưởng, nhưng tranh đấu trên chốn quan trưởng cũng có quy củ. Muốn bày mưu hãm hại người ta cũng phải kiêng kị, nếu như không phải là kẻ thù ta sống ngươi chết thì bình thường không ai làm thế, ai mà không có thân bằng cố hữu chứ? Nếu như anh chặn đứng con đường của người khác thì điều sắp tới chờ đón anh chính là gặp phải báo ứng.
Hơn nữa, nếu như sắp xếp người bên cạnh đối phương mà xảy ra tranh cãi thì Đoạn thị trưởng cũng chẳng vẻ vang gì.
Lúc ở trong cuộc thi viết, Trần Thái Trung làm bài rất tốt đi ra, Đọan thị trưởng đã hơi vui mừng, định chờ xem náo nhiệt. Sau đó ông lại nghe một người bạn của mình nói, đây là bạn học của con gái của hắn nếu như có thể thì hãy hỗ trợ một chút.
Giúp đỡ nhiều thì Đoạn thị trưởng không có khả năng, nhưng nếu như là thuận nước đẩy thuyền thì ai không làm chứ? Người ta có năng lực, chuyện tốt như vậy, ai không bằng lòng chứ?
Lão thầm nghĩ dùng người này để khiến cho Triệu gia có chút phiền toái nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là tên Triệu Mậu Bân này thật sự là đồ bị thịt, cho nên Trần Thái Trung hồ đồ chẳng hiểu chuyện gì.
Về chuyện này, thị trưởng đại nhân quả là có chú ý tới Trần Thái Trung, ông tính rất sâu xa nên muốn đề bạt đối phương một chút. Thằng nhóc này thật là không kém, nhìn vào văn chương của hắn trong cuộc thi đã qua thì biết, có được hắn, phe mình chẳng phải là có một trợ thủ đắc lực hay sao?
Điều đáng tiếc chính là, ở trên chốn quan trường này có rất nhiều chuyện chỉ có thể để trong lòng chứ không thể nói ra. Dù sao Trần Thái Trung cũng còn rất trẻ, Đoạn thị trưởng sợ rằng tính cách của hắn không tốt, hắn muốn bồi dưỡng cho hắn nhưng cũng không tiện nói ra.
Tóm lại, cho tới bây giờ, hai bên vẫn chưa hợp tác với nhau.
Quyết định lần này của Đoạn thị trưởng rất phù hợp, không ai dám nói gì. Trần Thái Trung đã được thị trưởng quan tâm đến, đã thể hiện tốt trong kỳ thi, tuy nhiên khi len lỏi vào chốn quan trường, làm sao tránh khỏi là hạt cát trong mắt người khác chứ?
Người nổi danh là không thích quản chuyện người khác - Đoạn phó bộ trưởng trong kì thi kia cũng đã nói giúp cho thí sinh Trần vài câu! Tuy rằng đây là những lời nói vì công đạo nhưng chắc chắn rằng những lời công đạo này cũng là vì muốn có lợi ình!
Nhưng đúng là do Đoạn thị trưởng không tiếp tục ra tay giúp đỡ cho nên Trần Thái Trung đã bị bổ nhiệm vào chức phó thôn trưởng, với việc điều tới chốn này cũng chẳng khác gì việc bị bắt đi lưu đày.
Lần này Trần Thái Trung được thăng chức bên trong cũng phát sinh không ít chuyện, điển hình như cái công văn khiển trách kia!
Người khởi xướng nên chuyện này chính là Triệu công tử Triệu Mậu Bân. Hắn muốn tiếp tục bới lông tìm vết trên người Trần Thái Trung.
Điều đáng chết chính là cái tên lùn Bạch Kiệt có máy móc bị phá hủy cũng ủng hộ Tần gia. Hắn đã phải nhận vài công trình nhỏ mới len lỏi được tới vị trí hôm nay.
Bạch Kiệt hận Trần Thái Trung đến tận xương. Khi hắn nghe nói trong phe phái của mình có người muốn đối phó với Trần Thái Trung thì tận lực giúp đỡ, vỗ ngực cam đoan với Triệu công tử: Cậu yên tâm đi, bọn họ không thể tu sửa tốt được con đường đó, Hồng Sơn phân cục đã đảm bảo với tôi, bất kể có xảy ra chuyện gì thì trước tết âm lịch cũng sẽ không giải niêm phong.
Niêm phong không được giải, kỳ hạn của công trình lại sắp tới… Đây quả là chuyện hay, Triệu Mậu Bân liền nhận ra chỗ mà mình có thể ra tay cho nên sau đó mới có một công văn được gửi xuống.
Trương Hành Trương trưởng làng cũng chỉ được coi như là một cây cỏ nhỏ nhoi, không ngả về bên phe nào. Đối với tứ đại phe phái ở thành phố ông đều không có liên quan, chỉ là dường như có gần gũi một chút với Cát phái.
Khi công văn này được đưa tới, Trương trưởng làng cũng không có phản ứng gì, không có đề xuất hay dị nghị, sau đó công văn tiếp tục được đưa xuống bên dưới.
Đây là ý muốn của Triệu Mậu Bân, công văn này chỉ là cái cớ, chờ đến nửa năm sau hắn sẽ lấy lý do là Trần Thái Trung tu sửa đường chậm chạp mà truy cứu trách nhiệm.
Nhưng ai có thể ngờ rằng “Hoàng đế còn chưa vội mà thái giám đã vội”. Mưu đồ của hắn đã làm khổ ông chủ nhà máy xe măng Verdun. Gặp phải chuyện này ông ta liền ra mặt, khua chiêng gõ trống yêu cầu trưởng làng tặng cờ thi đua , chuyện này chẳng phải là không nể mặt người ta hay sao?
Trương trưởng làng đầu tiên phái người đi khảo nghiệm lại việc tu sửa đường. Dĩ nhiên khi đi khảo nghiệm ông cũng biết là phải coi trọng ở chỗ nào cho nên nơi đầu tiên ông xem xét chính là chỗ đường bị phong tỏa.
Kết quả của cuộc khảo nghiệm là ngoại trừ sự thán phục không nói nên lời về khả năng động viên nhân dân sửa đường của Trần thôn trưởng, quả thực là không thể ngờ nổi.
Nhưng ông chủ Lữ vì quá cảm kích hắn cho nên không dừng lại chỉ ở thôn quê mà còn đem chuyện này lên tận trên thành phố, khéo léo cho các quan chức ở đây biết.
Vốn là Đoạn thị trưởng cũng chỉ lơ đãng hỏi đến chuyện này mà thôi, với địa vị của ông thì chẳng việc gì phải chú ý tới động thái của một nhân vật nhỏ như thế này. Nói không chừng, nếu như không có người nhắc đến, cái tên Trần Thái Trung này cũng sẽ sớm biến mất khỏi trong đầu của ông.
Là một thị trưởng phải để ý tới rất nhiều chuyện. Mà nói thực ra, việc báo tin cùng với thư cảm ơn này từ quần chúng cũng không có uy lực lớn như trong tưởng tượng của người viết thư.
Nhưng điều quan trọng chính là, gần đây gia trưởng của Tần gia đã làm khó Đoạn gia của lão khiến cho trong lòng Đoạn thị trưởng cảm thấy vô cùng khó chịu, ở trong phòng làm việc nhiều lần ông đã chửi mẹ ông trời.
Sau đó thư ký của Đoạn thị trưởng là Lưu Mẫn nghe được chuyện thư cảm tạ ở trong văn phòng bí thư. Vốn là một người lanh lợi có trí nhớ hơn người, cho nên nàng lập tức đứng bật người dậy, đi điều tra chuyện này.
Trên quan trường vồn không hề có những chuyện gì thực sự trót lọt hoàn toàn mà là do người ta giả câm giả điếc không nói mà thôi. Thư ký Lưu sau đó điều tra ra thì phát hiện Triệu công tử và Bạch Kiệt cũng liên quan đến chuyện này.
Hai người này đều là những nhân vật nhỏ, nhưng phe phái của bọn họ gần đây khiến cho Đoạn thị trưởng rất căm tức. Hơn nữa, hai người Lữ Cường và Trần Thái Trung ít nhiều cũng có quan hệ qua lại với Đoạn thị trưởng.
- Đoạn thị trưởng, ở đây có một bức thư cảm ơn.
Lưu Mẫn cầm bức thư trong tay đi tới văn phòng của lãnh đạo.
Đoạn thị trưởng cầm bức thư nhìn một lúc, sau đó nghe thư ký Lưu giải thích một lúc thì cười ha hả, xòe tay đập mạnh xuống bàn làm việc.
- Người này vì dân mà làm việc, là một cán bộ trẻ tuổi có lòng cầu tiến cho nên chúng ta phải dốc sức đề bạt!