Thật là đáng sợ, ông xã của Nhâm Kiều chẳng những râu ria mà trên má phải có có một vết sẹo to như cái đít chai, gồ gề đủ màu sắc, trông thật sự khiến người ta giật mình.
Đối với quan niệm của Trần Thái Trung thì chưa đến mức kỳ thị cô ta. Nhưng vừa rồi trong đầu hắn có suy nghĩ muốn nữ nhân này đáp ứng "một sự tình". Nghĩ đến chuyện này, trong lòng của hắn lập tức cảm thấy khó chịu.
Xong rồi, đã nhìn thấy rồi, từ nay về sau có che kín mặt cô ta lại cũng đã chậm.
Trần Thái Trung không muốn cho con người chán ghét này đi theo mình. Hắn muốn cho cô gái này mau cuốn xéo đi.
- Được rồi, Nhâm Kiều chuyện này tôi đáp ứng, nhưng về điều kiện tôi muốn sửa đổi.
Ông xã của Nhâm Kiều nhoáng một cái đã đi tới gần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thái Trung:
- Điều kiện gì vậy? Cậu chính là ông xã của bà xã tôi sao?
Ông chủ bán chảo đang hí hoáy sắp xếp lại hàng hóa. Nghe thấy những quan hệ lộn xộn này nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái. Sau đó lập tức hít môt hơi thật sâu, toàn thân cảm thấy run rẩy, lúng túng cúi đầu xuống. Chỉ là lần thu xếp hàng hóa này, đôi tay của ông đã bắt đầu trở nên run rẩy.
Trần Thái Trung không để ý đến đến cô ta, thậm chí còn không có dũng khí nhìn cô ta một cái. Hắn quay đầu về phía Nhâm Kiều.
- Đúng thế, lần này tôi sẽ đưa ra điều kiện khác.
- Cậu uy hϊếp bà xã của tôi làm cái gì?
EQ của ông xã này dường như cũng không cao lắm, hung dữ nhìn hắn, cánh tay khoác lên vai của Nhâm Kiều.
- Bà xã, giữa trưa nay chị mời em đi ăn cơm. Còn cuộc thi ngày mai, chiều nay hai ta cùng nhau học.
Nhâm Kiều không để ý đến cô ta, chĩa ngón tay ra chỉ vào Đặng Siêu đang há hốc miệng.
- Cậu mau tới giúp đỡ, đem cái chảo này tới đường chính, nhanh lên, chúng tôi sẽ đuổi theo.
- Tôi ư?
Đặng Siêu ngạc nhiên chỉ tay vào mũi của mình.
- Cô đang bảo tôi.
- Sao lại nhiều chuyện như vậy, anh có làm không? Lời của bà xã tôi mà cũng không nghe à?
“Ông xã” tức giận mắng nhiếc hắn.
- Nhanh lên, còn không mang đi, sau đó đi ăn cơm trưa.
Đặng Siêu ngẩn người trong vòng nửa phút, sau đó không cam lòng đi xuống xe, nhìn Trần Thái Trung từ trên xuống, trong lòng thầm lẩm bẩm.
- Thái Trung, sau này tao sẽ ày biết tay.
Hắn không thể chọc tức bà chủ của mình. Mà bà chủ bây giờ đối đãi với hắn quả là không tệ, hắn chỉ có thể trút cơn tức giận này lên bạn học của mình.
Trần Thái Trung không quan tâm tới suy nghĩ của y. Tuy nhiên chuyện này đã khiến hảo cảm của hắn đối với cô gái này tăng lên một chút.
- Hai người từ từ hẵng đi ăn cơm đi, tôi với Nhâm Kiều còn có chuyện cần nói với nhau.
Có Đặng Siêu giúp đỡ, Trần Thái Trung nhanh chóng mang được cái chảo về nhà. Sau khi sắp xếp xong, hắn lại đi gặp Nhâm Kiều.
- Ông xã này của cô, lúc khi đi dạy học hù chết học sinh thì làm sao?
- Cô ấy tên là Mông Hiểu Diễm, thật ra cô ấy là một người rất tốt.
Nhâm Kiều nhìn vào mắt của hắn, nghiêm túc nói.
- Đây là người bạn tốt nhất của tôi. Cô ấy muốn ở lại bởi vì nơi đó có người mà cô ấy thầm yêu.
- Được rồi, chuyện rắc rối này để tôi giúp cô ấy.
Trần Thái Trung gật gật đầu.
- Chỉ cần cô không để cô ấy xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhìn thấy cô ấy tôi cảm thấy rất sợ.
- Nhẫn Tu Di cũng không phải là dễ làm, cho nên, cô kêu cô ấy bỏ ra chút tiền, khoảng mười nghìn. Thực sự thì tôi cần cũng không nhiều lắm.
Trần Thái Trung cũng muốn mua điện thoại di động. Sư tử há miệng là một chuyện rất bình thường, hơn nữa số tiền này cũng không phải là cái giá quá đắt đúng không?
- Hơn nữa, thời gian quá gấp gáp, tôi chỉ có thể đem cái nhẫn trên tay cô phân đôi ra.
Hắn nghiêm túc giải thích.
- Tuy nhiên bởi vì như vậy nên thời gian sử dụng của hai cái nhẫn đó sẽ rút ngắn. Tôi sẽ cố hết sức làm cái nhẫn đó cho cô ấy, cùng lắm là có thể tồn tại tới tối ngày mai.
- Vậy còn cái của tôi?
Nhâm Kiều nghe thấy thời gian sử dụng của chiếc nhẫn thì hơi kinh ngạc. Nàng rất thích cái nhẫn này. Tuy nói đây chỉ là hàng thứ phẩm, nhưng đối với nàng, không gian bên trong thật sự rất lớn, bình thường nhét vài mươi bộ quần áo, đồ trang điểm, đồ ăn vặt đều quá thuận tiện.
Tại sao thời gian sử dụng lại như vậy?
- Hừ.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng, phân đôi đồ vật chính là đại thần thông của tiên gia. Cho dù về vấn đề tiên lực không có yêu cầu cao cho lắm, nhưng đối với cảnh giới của tiên nhân có yêu cầu rất cao, không đạt tới cảnh giới đó thì hoàn toàn không thể làm được chuyện này. Hơn nữa chuyện này cũng có yêu cầu rất cao đối với thần thức.
- Cô phải giúp bạn của cô, vậy tùy cô vậy. Cái nhẫn Tu Di này ở trên tay của cô có thể sống lâu hơn hai ngày so với cái nhẫn của cô ấy thì phải.
Tôi cũng không thể nói chính xác được.
Đây là hắn nói bừa, thực ra, hắn đã muốn lấy lại cái Nhẫn Tu Di. Như vậy có thể mang cái chảo trở về Đông lâm thủy thôn một cách rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên thật sự nếu như phân đôi ra thì đồ vật đúng là bị ảnh hưởng rất lớn. Nhất là đặc tính chứa đồ của vật phẩm tiên gia này.
Chỉ là, nếu như làm lại mà không lưu trữ được đồ vật trong đó thì cửa ải Nhâm Kiều này cũng không thể qua được.
Khuôn mặt Nhâm Kiều trong khoảnh khắc trở nên trầm tư. Nửa ngày sau mới gật đầu thở dài:
- Được rồi, cứ như vậy đi. Tuy nhiên, Thái Trung, sau này cậu phải làm cho tôi một cái, ừm, một cái không phải là đồ thứ phẩm.
- Dựa vào cái gì chứ?
Trần Thái Trung nhìn nàng.
- Vốn tôi chỉ định cho cô mượn, vậy mà cô còn đạp tôi rớt từ trên giường xuống.
- Đừng có vô tình như vậy được không?
Nhâm Kiều nũng nịu khua cánh tay của mình lên, trong mắt tràn đầy nhu tình.
- Tôi thề, tôi chỉ có mình cậu thôi... Tôi sẽ giữ thân như ngọc.
Trần Thái Trung nghe được câu này trong lòng liền cảm thấy rung động, cuối cùng gật gật đầu.
- Được rồi, coi như tôi sợ cô, lần nay cô đã chiếm đại tiện nghi.
Hắn lại nghĩ tiên linh khí của mình đã chảy không ít vào trong cơ thể của nàng.
- À, đúng rồi, sau này không được coi phim đồi trụy nữa nha! Tôi sợ cô xem xong lại kìm nén không được.
- Dĩ nhiên là phải xem.
Nhâm Kiều lườm hắn một cái, sau đó hạ giọng nói:
- Không xem những thứ đó, tôi làm sao có thể hầu hạ cho cậu thoải mái được chứ?
- Tiểu yêu tinh này, thật là nguy hiểm.
Trần Thái Trung cười khổ, duỗi tay ra:
- Được rồi, lấy nhẫn Tu Di ra ra.
Nhà của Mông Hiểu Diễm rất giàu, một mười ngàn đồng hoàn toàn chẳng đáng gì. Lúc này khi Trần Thái Trung đang đi mua điện thoại cũng là thời điểm hai cô giáo kia đang tham dự cuộc thi.
Vài ngày sau đó, Nhâm Kiều vẫn còn quấn lấy hắn mấy lần. Tuy nhiên đây cũng là chuyện bình thường, người phụ nữ nào vừa mới nếm trải hương vị tình ái cũng đều như thế. Dây lưng đã buộc chặt thì không sao nhưng một khi đã được nới lỏng ra thì sẽ hận không thể buộc lại được.
Trần Thái Trung hơi cảm thấy không chịu đựng nổi cô. Không phải về vấn đề thể lực mà về vấn đề thưởng thức. Có trời mới biết tại sao nữ nhân này lại có nhiều tư thế quái đản như vậy.
Ví dụ như bây giờ, hai người đang ở trong phòng tắm của khách sạn Phượng Hoàng. Hai chân của Nhâm Kiều banh rộng ra, hai tay vịn lấy thùng nước ngồi trên cái bồn cầu tự hoại. Trần Thái Trung ở đằng sau nàng điên cuồng “va chạm”.
- Thật kỳ quái!
Nhâm Kiều vừa vung mái tóc dài ướt sũng của mình vừa rêи ɾỉ kêu la, vừa cảm nhận:
- Tại sao... tại sao nướ© ŧıểυ không ra được?
Nàng nghe nói lúc đi tiểu sẽ có một sự kɧoáı ©ảʍ, cho nên đang cố gắng cảm nhận loại cảm giác này.
- Ài!
Trần Thái Trung thở dài một tiếng rồi nhìn chăm chú vào thân thể nàng, vừa hôn hít cái lưng mềm mại, vừa hàm hồ nói:
- Đúng rồi tiểu Kiều này, ngày mai tôi sẽ phải trở về Đông Lâm thủy thôn.
- Ở lại vài ngày nữa đi.
Nhâm Kiều duỗi tay về sau, khẽ vuốt ve cổ của hắn.
- Tháng sau là tới Tết âm lịch rồi.
- Không được.
Trần Thái Trung buồn bã.
- Lần này tôi đã đi quá lâu rồi cho nên tôi muốn trở về sớm.