Chương 7: cả người cả của cùng đến



Một giây kế tiếp, giống như có hòn đá nhỏ nhanh chóng lao qua thân xe truyền đến tai.

Cố Cửu lúc này mới tỉnh hồn lại liếc nhìn gương chiếu hậu, anh nhìn thấy một chiếc BMW màu đen đi theo phía sau, cửa sổ ghế phụ đang mở, một bàn tay cầm súng đang thản nhiên đặt trên khung cửa sổ. tốc độ của xe cũng đang tang nhanh, càng lúc càng tiến lại gần xe anh...

Trong đôi mắt vàng nhạt dần dần xuất hiện một làn sương lạnh, anh đặt tay phải vào số và tăng tốc, vô lăng bẻ lái ở ngã ba phía trước, lái nhanh theo hướng ngược lại, trái với dự định ban đầu.

Nơi đây là nước a, việc công dân sở hữu súng là bất hợp pháp, mặc dù rất hiếm khi thấy giao dịch súng trong thị trường buôn bán ngầm nhưng chỉ có hai khả năng những người đó có súng trong tay và nếu mục tiêu muốn nhắm tới là anh .

Một là mục tiêu của tên kia liên quan đến Cố thị ấy.

Hai... bên kia có thể không phải là người của nước a.

Bây giờ anh không có bất kỳ vũ khí phản công nào trong tay,đương nhiên không thể đối đầu trực diện với mấy tên đó. Xét theo bộ giảm thanh trên súng của đối phương, có vẻ như mấy tên đó không muốn chuyện gây ra chuyện lớn nên hiện tại chỉ có thể lái xe càng xa càng tốt về phía trung tâm thành phố nơi có nhiều người...



Cùng lúc đó, ở góc sâu nhất của con phố, một cánh cửa sắt nặng trĩu dường như là thứ quý giá nhất trong ngôi nhà cổ này, trên cửa hiện ra một đôi đầu sư tử uy nghiêm, không hề tức giận hay uy hϊếp mà ngược lại mạnh mẽ. Một chiếc đèn l*иg lớn màu đỏ treo cao trước cửa, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, nhưng chiếc còn lại dường như đã bị hỏng và không có phản ứng gì.

Bước vào cửa lớn là một khoảng sân bụi bẩn không có người lau dọn nhưng những bông hoa vô danh trong chậu hoa vẫn đang nở rộ lộng lẫy, tươi tốt, cửa gỗ của ngôi nhà hé mở một nửa, bên trong tối om.

Cách bố trí như vậy rất hiếm thấy ở Tân Thành, gần biển, mảnh đất này vốn là do một ông già sinh sống, ông già đã qua đời cách đây vài năm nên luôn trống rỗng.

Cho đến cách đây một năm, những công nhân sửa chữa đột nhiên ra vào mảnh đất này, sau vài lời bàn tán của hàng xóm, họ kết luận rằng mảnh đất đó là do con của ông lão bán cho một người phụ nữ...

Nhưng họ không ngờ người hàng xóm mua đất lúc đó lại là một cô gái chưa đầy mười tám tuổi.

Hơn nữa, mấy năm nay cô hay đi sớm về muộn, đi một mình, những người hàng xóm ở cùng cô mấy năm chẳng biết gì về cô ngoại trừ tên cô là Giản Kiếm.

Phòng ngủ tầng hai.

Giản Kiếm ngồi truuwocs bàn đọc sách bên bệ cửa sổ, nhìn xuống vườn hoa dưới nhà, sau đó cầm điện thoại lên, liếc nhìn đồng hồ hiển thị trên đó, đã ba giờ sáng rồi, xem ra đêm nay sẽ không có ai đến, đã có thể đóng cửa.

Nhưng khi cô vừa rúc vào chăn mơ mơ màng màng, điện thoại đầu giường vang lên tiếng chuông quỷ quái quái khó chịu, cô đột nhiên bị dọa tỉnh lại.

Cô đưa tay lấy chiếc điện thoại di động trên bàn đầu giường nhìn xem, thấy tên người gọi hiển thị trên đó là "A Sinh", cô kìm nén cơn tức giận trong l*иg ngực, trượt điện thoại về phía nút trả lời:

"Hôm nay đóng cửa, ngày mai tới sớm chút!" Giản Kiếm sốt ruột nói.

Cô vừa dứt lời, giọng nói gắt gỏng ngoài cửa đã át đi tiếng điện thoại bên tai: “Mẹ kiếp, Giản Kiếm,làm sao chỉ cần nói đóng cửa là có thể gạt bỏ chuyện chữa bệnh cứu người này!"

Giản Kiến bất đắc dĩ trợn mắt, tức giận nói: "Quy tắc là quy tắc, có bệnh viện 24/24, cậu muốn đưa hắn đi đâu cũng được, cậu quấy rầy giấc ngủ quý giá của tôi, ngày mai tôi liền chăm sóc cậu !”

Dứt lời, người đàn ông ngoài cửa liếc nhìn đầu sư tử uy nghiêm trên cửa, bất giác nuốt khan, yếu ớt dụ dỗ nói: “Lần này hắn là đại gia, nếu khỏi bệnh, có lẽ sẽ được thù lao lý tưởng nga!”

Giản Kiếm chỉ đơn giản phát ra một tiếng buồn ngủ, đôi mắt ngái ngủ có chút mơ hồ, cô lại nóng nảy nói: “Mở cửa đúng giờ vào lúc hai giờ, đóng cửa đúng giờ vào lúc bốn giờ. Quy tắc là quy tắc, những người giàu có như vậy có thể ở bệnh viện chữa trị tốt hơn cùng đãi ngộ tốt. thuận tiện cho mình được trước một cái giường..."

Cô chưa nói xong, người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại đã lo lắng và nói nhanh: "chờ đã! Cái đó..."

Tại sao cô, người luôn coi tiền bạc như mạng sống của mình, lại có thể đi ngủ thoải mái thế?

Cô nhìn thoáng qua thời gian gọi trên điện thoại, chuẩn bị cúp máy thì nghe thấy đầu dây bên kia vang lên: "Này - người đàn ông này rất đẹp trai ~ Cho dù không phải vì tiền hay nam sắc, hãy nghĩ lại đi." . , có thể cuối cùng chúng ta người tài hai phải cái gì...”

Anh còn chưa nói xong, Giản Kiến ở đầu bên kia điện thoại càng hưng phấn hơn, nói: “Vào đưa người xuống tầng hầm.”

A Sinh sửng sốt vài giây, anh nhìn cánh cửa sắt trang nghiêm trước mặt và thở ra một hơi khó hiểu, sau đó anh cõng người đàn ông trên vai bước về phía trước, mở một tấm sắt có thể di chuyển được, ấn nút con số tương ứng bên trong……

Vừa nghe thấy tiếng xoay người, A Sinh khó khăn lắm mới kéo được người đàn ông cao hơn mình rất nhiều vào cửa.