Chương 2: Hãy trở nên dễ thương và quyến rũ

Người đàn ông gầy gò được Giản Kiếm gọi là Bọ Cạp có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, đi lên mấy bước, có chút khó chịu liếc nhìn Giản Kiếm bên kia đường, sau đó quay đầu lại nhìn Cố Cửu cách đó không xa, tiến lên phía trước mấy bước. anh ta bước tới, tức giận nói: "cậu chỉ là người qua đường? Làm sao? Cậu muốn ở trên đầu Bọ Cạp này gây chuyện cho mình à ?"

Nói xong, Bọ Cạp chú ý tới đôi mắt vàng nhạt của đối phương, không khỏi ngơ ngẩn, quên mất phản ứng.

Cố Cửu liếc nhìn khuôn mặt dữ tơn của đối phương có một vết sẹo rít rất rõ trên mặt đối phương, đôi mắt vàng nhạt thanh minh, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói từ tính không chút ấm áp chậm rãi truyền ra: “Chỉ là người qua đường mà thôi."

Vừa dứt lời, Bọ Cạp lập tức tỉnh táo trở lại, đôi mắt tam giác ngược nheo lại tỏ vẻ không hài lòng, nhẹ nhàng chế nhạo, cặp mắt đó là có ý gì? Cái nhìn khinh thường đó có phải là đang khıêυ khí©h không? Tính khí cao cao tại thượng đó có phải là đang cười nhạo hắn không?

Lập tức, Bọ Cạp cười nhẹ, cao giọng nói: "Ta mặc kệ ngươi có đi ngang qua hay không, nhưng hôm nay ngươi không may mắn gặp được ta. Hoặc là để lại tiền rượu, hoặc là..."

Đôi mắt sáng ngời của Bọ Cạp nhìn từ trên xuống về phía Cố Cửu mặc âu phục và giày da trước mặt,bất quá hắn chỉ là một công tử gì đó, nhìn qua hắn có vẻ cao hơn một mét tám nhưng trên tay bọn họ trong tay bọn họ có tận sáu người. Giư sức thể đánh một người. Vậy là quá đủ.

Chỉ cần…

Đôi mắt tam giác của Bọ Cạp nhìn về phía người đối diện vẫn đang xem kịch, chỉ cần cô gái kia không ra tay, nhất định sẽ chiếm thế thượng phong.

Giản Kiếm ở bên kia đường cầm điện thoại lên, nhìn đồng hồ hiển thị trên đó, sau đó đặt mông ngồi trên mặt đất, hô với Cố Cửu đang ở giữa đường: " Này, nếu anh Làm không được, đừng lo giữ thể diện, chỉ cần kêu một tiếng, tôi bày ra dáng vẻ đáng yêu và quyến rũ này, nói không chừng còn có thể thả người!”

Đôi mắt vàng nhạt của Cố Cửu khẽ động, không khí lạnh lẽo xung quanh càng nồng nặc, rõ ràng cô là người khıêυ khí©h bọn côn đồ đó, hiện tại lại nói muốn cứu anh ra, làm chuyện xấu còn bày ra dáng vẻ làm một người nhân hậu. Người phụ nữ này...

Bọ Cạp nhìn Giản Kiếm với một nụ cười lộ ra vẻ phức tạp, hành động dễ thương và quyến rũ? Cho dù có bị đánh chết, anh cũng không tin cô có thể làm được!

Anh sẽ không bao giờ quên nụ cười vô hại của Giản Kiếm đó dù toàn thân đều là máu.

Đột nhiên, Cố Cửu nhẹ nhàng di chuyển, đối mặt với Bọ Cạp bên phải, đôi mắt vàng nhạt không một gợn song, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói trầm thấp chậm rãi truyền ra: "Đối phó kẻ địch chặn đường phía trước, chỉ còn con đường duy nhất. Chính là tiến lên đánh bại và tiêu diệt bọn chúng, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa,cùng lên đi!”

Vừa dứt lời, Bọ Cạp và người đàn ông phía sau đều sửng sốt, không ngờ người đàn ông này lại có giọng điệu mạnh mẽ và tự tin như vậy, hắn thật sự có năng lực gì sao?

Đôi mắt đen tuyền của Giản Kiếm hiện lên một tia hưng phấn, ý vị sâu xa nhìn bóng lưng thon dài, khóe miệng tựa phi tiếu hơi nâng lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Bộ dáng này nhìn khá đẹp, không biết cởi ra liệu có giống như trong tưởng tượng không..."

Âm lượng hơi nhỏ nhưng giản kiếm cũng không cố ý che dấu, cộng thêm thính lực của Cố Cửu rất tốt, từng chữ hắn đều nghe không sót.

Cố Cửu hơi cụp mắt xuống, hít sâu một hơi, người phụ nữ này...

Đối diện Bọ Cạp tự nhiên cảm nhận được phía sau đệ đệ hèn nhát,sự tức giận trong long ngày một dâng trào, hắn làm sao có thể bị áp chế, hết lần này đến lần khác biến mình thành trò cười!

Anh ta nhẹ nhàng lên tiếng, "Xem ra cậu vẫn chưa biết ở chỗ này ai là người có quyền định đinh. Anh em , đánh hắn cho đến khi hắn cầu xin tha thứ thì mới ngưng!"

Tiếng nói vừa dứt, năm sáu người phía sau đều từ trong bóng tối đi ra, cây gậy trong tay phải thỉnh thoảng gõ vào lòng bàn tay trái, chậm rãi đi về phía Cố Cửu...

Đôi mắt vàng nhạt của hắn liếc nhìn mấy người đang tụ tập xung quanh, bọn họ chỉ là những con chuột ngu dốt, thật sự là không biết xấu hổ.

Đúng lúc này, một người đàn ông đột nhiên giơ tay phải cầm một cây gậy gỗ lên, hung hăng vung vào đầu Cố Cửu đang đứng ở đó...

Lúc đó mọi người đều cho rằng Cố Cửu sẽ phải trả giá cho sự tự tin và kiêu ngạo ngu ngốc của mình, một giây tiếp theo, thanh gỗ lại thực sự dừng lại trên đỉnh đầu hắn, hồi lâu không rơi xuống.

Chỉ thấy cổ tay của người đàn ông đã bị Cố Cửu khống chế chặt chẽ,mặc dù nhe rằn toét miệng và dùng hết sức lực nhưng vẫn không thể cử động dù chỉ một chút.

Ngược lại, Cố Cửu Vân rất bình tĩnh, vẻ mặt không chút cảm xúc hay tức giận như trước, đủ để thấy sự khác biệt.

Sau đó, Cố Cửu bỗng nhiên dùng lực ở lòng bàn tay, người nọ ngẩng đầu lên phát ra một tiếng kêu đau đớn, thanh gỗ trong tay yếu ớt rơi xuống đất, hình như phát ra âm thanh như tiếng trật xương khớp...

Mấy tên còn lại còn chưa kịp ra tay nhìn nhau, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cố Cửu, lại nhìn vẻ mặt cực kỳ thống khổ trên mặt đồng bọn, không ai dám tiến lên.

Đôi mắt vàng nhạt của Cố Cửu khẽ động, tay vừa buông ra, người đàn ông nhẹ nhàng lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Một người trong số họ vội vàng muốn giúp đỡ người đàn ông có khuôn mặt đau khổ kia, nhưng cuối cùng anh ta chỉ thận trọng liếc nhìn Cố Cửu đang đứng đó mà không lên tiếng hay thực hiện bất kỳ hành động tiếp theo nào.

Trước sự kiêu căng phách lối, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực, đột nhiên bị dội một chậu nước lạnh, ngay cả khói cũng không dám bốc.

Cố Cửu lạnh lùng nhìn cổ tay người bị thương, nếu đối phương đã chọn con đường của mình thì hắn nhất định phải chuẩn bị trả cái giá tương ứng cho việc đó.

Cũng giống như một người lính, luôn sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc ngay từ khi khoác lên mình bộ quân phục.

Nhưng điểm khác biệt là người lính bị thương và chết sẽ chỉ khiến đồng đội của họ thêm dũng cảm, và họ sẽ không bao giờ lùi bước.

Bọn họ lùi một bước thì đồng nghĩa với việc họ sẽ mất đất nước này. Cho nên, tình nguyện dung thi thể chất khối thành tường, cũng tuyệt đối không để cho quân địch vượt qua giới hạn dù chỉ một bước.

Đó là sự khác biệt giữa một tên khốn và một chiến binh.