Mùng tám tháng hai, thời gian Ngụy gia hạ sính.
Có lẽ hôm nay thật sự là một ngày tốt lành, mây mù kéo dài mây hôm nay cuối cùng cũng tan biến.
Ánh nắng Đại Tây bắc cùng Trường An có sự khác biệt, tia nắng mãnh liệt chiếu rọi làm bốc hơi hết những vũng nước đọng trên đường phố do tuyết tan, mất đi sự bất tiện khi phải dẫm lên vũng nước tí tách để di chuyển, phố lớn ngõ nhỏ chen chen chúc chúc đều là người.
Ngụy phủ Ngụy đại công tử Ngụy Thành chính ngay lúc này, suất ra trăm bộ binh, trong tiếng chiêng rống rền vang đến giám quân phủ hạ sính.
Một đường thổi sáo đánh trống, bách tính nhiệt tình sục sôi, tiếng trống, tiếng người vang vọng chân trời, cho dù là nơi khuê phòng sâu bên trong phủ, cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng thành thị bên ngoài huyên náo náo nhiệt.
Sáu mươi bốn rương vải vóc, tiền sính, trà, rượu,... các loại sính lễ, dù so ra thì kém mười dặm hồng trang qúy giá phong phú của Khổng Nhan, nhưng một rương đi đầu là châu ngọc, lăng la Nhung di Thổ Phiên, dĩ vãng những thứ này chỉ khi Thổ Phiên tiến cống mới nhìn thấy, mấy năm gần đây bởi quan hệ hai nước căng thẳng, đã lâu không thấy những thứ tài vật dị tộc như vậy nữa. Chỉ bằng một rương như vậy, nhiều nhà quyền quý trong kinh thành còn không sánh bằng.
Nhà chồng tương lai tới cửa hạ sính, không có chuyện để khuê nữ đợi gả đến tiếp đón, Khổng Hằng đến mùa hè này mới tròn mười tuổi, đành phải Khổng Mặc mang theo nhi tử Khổng Hằng cùng nhau tiếp đãi Ngụy Thành ở thư phòng, Vương thị cũng không muốn riêng tư đυ.ng chạm đến đồ cưới của Khổng Nhan, nên để Phùng ma ma bên người Khổng Nhan sắp xếp người nhận sính lễ của Ngụy gia. Sáu mươi bốn rương đồ cưới từng rương từng rương từng món từng món được kiểm kê và nhập sổ sách, còn phải tiếp đãi nhóm bộ binh và phu gánh, toàn gia trên dưới gần như dốc hết toàn lực, chỉ còn một mình Bảo Châu ở bên cạnh bồi Khổng Nhan, bỗng nhiên thành người rảnh rỗi nhất trong phủ.
Chỉ là không biết là do Phùng ma ma dặn dò hay sao, tiểu nha hoàn trong viện thỉnh thoảng sẽ đến bẩm báo.
Lúc đó, Khổng Nhan đang ngồi nghiêng trên chiếc kháng bên cạnh cửa sổ phía nam, trong tay đang cầm xem sổ sách của một số cửa hàng, vốn đã không kiên nhẫn với những thứ nhỏ nhặt, lại còn nhiều như thế, đang lúc nóng nảy không kiên nhẫn, liền có một tiểu nha hoàn vén màn đi vào, cười bẩm: "Ba mươi bảy, ba mươi tám, còn có ba mươi chín đều là áo lông. Lông chồn, lông chuột, da cáo những thứ này đều có, trong đó còn có một tấm da hổ, ma ma đặc biệt bảo nô tì bẩm báo với người một tiếng, da hổ này là ngày mười tháng giêng, cô gia tương lai dẫn người đi trên núi đánh, lại tìm sư phụ có tay nghề thuộc da tốt nhất trong thành xử lý, trước một ngày mới vừa làm xong và đưa vào sính lễ!"
Tiểu nha hoàn miệng lưỡi lanh lợi, mặt mày hớn hở cứ như tận mắt nhìn thấy vậy, luyên thuyên một hồi nói xong, liền ngẩng đầu cười hì hì nhìn qua Khổng Nhan.
Có một đứa như thế còn chưa đủ, Bảo Châu cũng đứng bên cạnh nói: "Cô gia thật lợi hại! Quả thật là tướng môn hổ tử!" Nói xong liền vẻ mặt lấy lòng hướng Khổng Nhan cười nói: "Tiểu thư, này thế nhưng vừa đúng mỹ nhân phối anh hùng."
Khổng Nhan thả sổ sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Bảo Châu đang đứng hầu ở một bên, lại nhìn tiểu nha hoàn có nét mặt cứ như chính nàng ta tìm được lang quân như ý, nàng thực không thể nào phản bác được.
Hai tháng trở lại đây, mấy lời tốt đẹp như nói Ngụy Khang tướng môn hổ tử, văn thải xuất chúng, làm người chính trực, cương trực công chính...nàng đều đã nghe qua.
Nếu là thật sự như vậy thì cũng thôi đi, nhưng trên thực tế rõ ràng không phải như vậy!
Theo như những tin tức nghe ngóng được trong thành mấy ngày này, Ngụy gia tổng cộng có ba huynh đệ, đều là Ngụy phu nhân sở sinh, Ngụy Khang là người có khí chất gần giống văn nhân nhất trong ba huynh đệ, cứ thế lọt vào mắt Phùng ma ma và những người khác thì lại là có liên quan đến văn nhân.
Lại như, lúc hắn còn là Tán ngu hầu Hà Tây tiết độ sứ nha tiền, nắm trong tay quyền hạn dùng quân đội thích sát kẻ gian, mặc kệ chính mình vẫn chỉ đang đợi nhậm chức chứ chưa phải chính thức, liền không hề nể mặt mà đào ra vấn đề quân vụ của cấp trên là Trung quân binh mã sứ, mà vị Trung quân binh mã sứ này lại chính là huynh đệ kết nghĩa của Ngụy Quang Hùng, cũng xem như thuộc hàng thúc bá của hắn. Cách hành sử không để người khác đường lui như vậy lại được coi là cương trực công chính.
Còn chuyện tấm da hổ hôm nay, rõ ràng là hắn dẫn người lên núi đánh hổ, cuối cùng lại được Bảo Châu kể lại như một sự tích anh hùng, nàng còn có thể nói gì được đây?
Khổng Nhan bất đắc dĩ vuốt vuốt giữa chân mày, nàng thực sự không rõ vì sao Phùng ma ma các nàng cảm thấy mình đối việc hôn sự này không hài lòng, bèn không ngừng tận lực nói tốt cho Ngụy Khang trước mặt nàng.
Nếu nàng đã quyết tâm gả cho Ngụy Khang, thì đã dự định sẽ sống hết đời với hắn, nhưng không hiểu sao Phùng ma ma cứ một mặt thì gật đầu đồng ý một mặt lại cứ không ngại phiền phức mà khuyên nhủ nàng không nên mang dáng vẻ không cam lòng khi gả qua đó, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê.
Nghĩ như vậy, nàng cứ dứt khoát thuận theo ý tốt của người bên cạnh cho bớt việc, Khổng Nhan sai Bảo Châu thưởng cho nha hoàn mấy hạt đậu vàng còn dư lại lúc cuối năm rồi mới gật đầu nói: "Nói lại cho ma ma, tâm ý của Ngụy công tử ta đã biết."