Chương 40: Dự Tiệc (2)

Xuyên thấu qua giấy dán cửa mới, không biết là do quá lâu không cảm thụ được sự náo nhiệt như vậy, hay là do không khí ồn ào náo nhiệt làm ảnh hưởng, Khổng Nhan thấy rất vui mừng hưng phấn.

Có lẽ là bởi vì bên người chỉ có Bảo Châu, Anh Tử đều là hai người thân cận, nên nhịn không được cảm khái nói: "Như bây giờ thật tốt!"

Bảo Châu ban đầu cũng cảm thấy thú vị, nhưng đã thấy nhiều náo nhiệt hội làng nơi kinh thành, có nơi nào nhộn nhịp bằng, nên mới một chút đã mất hào hứng, nhưng lại kinh ngạc khi thấy Khổng Nhan nhìn tới nhìn lui rất hiếm lạ, thế là nhô đầu ra nhìn lại: "Cái gì thật tốt?" Vừa nói vừa nhìn ra phía ngoài, mơ mơ hồ hồ trông thấy người đi đường vác theo bao lớn bao nhỏ, ở giữa hai đứa bé đanh chơi giấy đỏ, nhìn một cái là biết đang chuẩn bị ăn tết, thật là nhìn không ra có cái gì hiếm lạ, không khỏi bĩu môi nói: "Chỉ là một chút đồ tết chẳng có gì thú vị!"

Khổng Nhan không hề mất đi sự vui vẻ, tâm tình tốt nói: "Năm mới náo nhiệt, chẳng phải rất tốt à?" So với Mao Bình am trên núi ngày tết thanh lãnh thế đã là tốt hơn nhiều.

Mười hai năm, ròng rã mười hai năm nàng chưa thấy qua ồn ào náo nhiệt như thế này, Khổng Nhan cảm thấy mình cơ hồ còn muốn mở cửa sổ thò đầu ra ngoài.

Anh Tử thấy Khổng Nhan đuôi mày khóe mắt đều là ý cười, hảo tâm tình khó có được, càng là khó gặp hơn sau một hồi bệnh ở Giao Hà dịch quán, lúc này hiếm hoi lắm mới có được, sợ Bảo Châu thẳng tính lanh mồm lanh miệng, quấy rầy hảo tâm tình của Khổng Nhan, nàng vội vàng tiếp lời nói: "Nô tỳ thường nghe nói biên quan bách tính thuần phác, náo nhiệt ngày tết cũng không ít hơn Trường An, nghĩ đến tết năm nay Lương châu nhất định náo nhiệt cực kỳ." Lời này nói trúng tâm Khổng Nhan, lúc này tràn đầy phấn khởi nói sẽ đón năm mới thế nào, chờ trở về còn muốn tự tay cắt giấy hoa, Bảo Châu nghe xong lập tức vui thích, cũng góp vào hàn huyên, trong lúc nhất thời trên xe nói cười rộn ràng, chủ tớ ba người đều bỏ ra sau tâm tư phức tạp đối với Ngụy phủ.

Chắc vì hàn huyên vui vẻ mà thời gian trôi nhanh, bất giác không còn nghe thấy tiếng người bên ngoài náo nhiệt, bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Một chốc lát sau, xe ngựa ngừng lại, sau đó nhẹ nhấc một chút đi lên, Khổng Nhan than nhỏ một tiếng, thu liễm nụ cười trên mặt, nói với hai người Bảo Châu: "Tốt, tiến Ngụy phủ đại môn."

Đến Ngụy phủ rồi?

Đây thế nhưng là nhà chồng sau này của tiểu thư, cũng là nơi ở tương lai của các nàng.



Bảo Châu, Anh Tử hai người nhìn nhau, thần sắc không hẹn mà cùng xiết chặt, bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh.

Xe ngựa tiếp tục đi chậm rãi, ước chừng thời gian một chén trà, xe ngừng, xuyên thấu qua cửa sổ xe có thể mơ hồ trông thấy mã phu, hộ vệ rời đi, mấy bà tử mặc y phục xanh lá từ từ đi tới, sau đó xe ngựa bị nâng lên lắc lư một chút, lại tiếp tục đi.

Xem ra còn biết chút quy củ, Khổng Nhan nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Tiến nhị môn, nên xuống xe."

Nói vừa xong, bầu không khí trong xe ngựa bất giác trầm xuống, cảm giác xe ngựa lại ngừng lại, ngay sau đó liền nghe giọng một bà tử xa lạ nói: "Mời Khổng phu nhân, Khổng tiểu thư xuống xe ngựa."

Bảo Châu hai người nghe vậy khẽ giật mình, Khổng Nhan thì hiểu rõ, nhìn thoáng qua nói: "Đừng nghĩ cái khác, coi như là đến làm khách như bình thường lúc còn ở kinh thành."

Câu nói vừa dứt, cửa xe liền được mở ra từ bên ngoài, một phụ nhân gương mặt đầy đặn từ bên ngoài nhìn vào, mắt quét qua bên trong xe ngựa, liền lập tức ngẩn ngơ, nửa ngày mới kêu lên: "Là Khổng đại tiểu thư?" Trong lời nói, trong ánh mắt là kinh diễm khó nén, dường như thấy mình phản ứng hơi quá, vội vàng cười làm lành nói: "Mời Khổng đại tiểu thư xuống xe." Nói xong thần sắc hơi khác thường lui sang một bên.

Thấy thế, thói quen của Bảo Châu hai người thì không cần phải nói, các nàng một người nhảy xuống xe ngựa, cầm ghế nhỏ cất dưới xe ra, một người vịn Khổng Nhan chậm rãi di chuyển đến cửa xe, nhảy xuống xe xong lập tức tiếp lấy tay Khổng Nhan đỡ xuống xe.

Vừa mới đứng vững, lập tức cảm thấy xung quanh yên ắng, mười mấy ánh mắt đồng thời chiếu tới, mười hai năm không tiếp xúc với ánh mắt như vậy, Khổng Nhan bất giác nhíu mi.

Cũng may yên lặng chỉ trong chớp mắt, rất nhanh lại có tiếng xe ngựa đi vào nhị môn, lúc này không biết là ai "Nha" một tiếng nói: "Lý gia phu nhân, tiểu thư tới."