Chương 19: Ba ngày nghỉ
Trở về Tân Hải, An Nhã Chi coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ nghĩ là con trai không muốn rời xa mình nên mới làm như vậy. Về đến nhà, An Tại Đào gọi điện cho Hạ Hiểu Tuyết báo đã về đến nhà, rồi gọi đến tòa soạn báo xin Trương Cương cho nghỉ mấy ngày.
Vừa mới dập điện thoại xuống, thì Tôn Kế Phúc gọi điện đến. An Nhã Chi nghe điện, Kế Phúc nói vài câu rồi dập máy luôn.
Buông điện thoại xuống, An Nhã Chi có chút kỳ quái nhìn con trai của chính mình
- Tiểu Đào, thế này là thế nào, đang yên đang lành thì lại...
- Mẹ, con xin nghỉ mấy ngày ở nhà cùng với mẹ.
An Tại Đào đứng dậy tiện tay bật công tắc cái quạt trần, quạt trần quay phát ra một âm thanh vang nhỏ, dần dần quay càng nhanh, chút oi bức trong căn phòng cuối cùng cũng bị xua đi.
Cửa chống trộm bị ai đó gõ vào vang lên, An Nhã Chi đi ra kéo rèm cửa lên nhìn, là Trương Hiểu Quân thầy giáo dạy vật lý ở nhà đối diện.
- Thầy Trương về rồi đấy à... Nghe nói cả nhà thầy về quê nghỉ mát...
An Nhã Chi mở cửa chống trộm cười nói, thấy Trương Hiểu Quân cười cười đưa cho mấy tờ báo , miệng không ngừng tán thưởng:
- Cô An, con trai cô thật là có triển vọng, vừa mới tốt nghiệp, đã thành phóng viện của tòa soạn báo rồi, nhìn này, mấy tờ báo này đều có bài viết của con cô, tôi vừa về đến thành phố mua mấy tờ liền thấy thế.
An Nhã Chi ngẩn ra, cười cười nhìn lướt qua mấy tờ báo, quả nhiên là con trai mình được đăng bản tin mới trên đầu tờ Tin tức buổi sáng Tân Hải và Bản tin cuối ngày Tân Hải, khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói:
- Thầy Trương quá khen cháu nó rồi, chỉ là một bài viết thôi mà.
Trương Hiểu Quân vừa mở cửa nhà mình lại vừa quay đầu lại cười chào hỏi:
- Cô An, tôi còn phải lấy chút đồ mang về quê, chào cô nhé.
An Nhã Chi gật gật đầu, đóng chặt cửa chống trộm kiểu đã cũ của nhà mình lại, rồi nhẹ nhàng khép cảnh cửa gỗ sơn màu vàng lại, trở lại ghế sô pha ngồi lên, tỉ mỉ đọc bài viết của An Tại Đào. Khi bà đọc xong thì thấy An Tại Đào đang cầm cây lau nhà cúi người hổn hển thở lau sàn nhà, không khỏi vui mừng mà cười cười, đứng dậy đi đến cầm lấy cây lau nhà
- Để đấy mẹ làm, đúng rồi, con đi mua ít thịt lợn có bì, tối nay mẹ làm món thịt kho tàu mà con thích ăn nhất.
Ba ngày nghỉ nhanh chóng qua đi. Ba ngày này, An Tại Đào dường như không rời khỏi An Nhã Chi bước nào. An Nhã Chi đi ra ngoài hắn cũng theo sau, cho dù là đi chợ mua thức ăn hắn cũng theo đi cùng. Ngay cả khi ở nhà, hắn cũng ngồi tâm sự với mẹ. Đơn giản là thuyết phục mẹ làm truyền thông rất có tiền đồ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Đọc Truyện chấm cơm.
Đối với việc xin cho An Tại Đào vào cơ quan nhà nước, An Nhã Chi thực ra cũng có chút chán chường rồi. Những chỗ quen biết bà cũng đã đều tìm đến nhưng cũng không nhờ vả được gì. Thấy con trai thích làm truyền thông thế này, bà không khỏi dần dần thay đổi ý định. Trong lòng âm thầm tính toán, thực ra làm phóng viên cũng không tồi chút nào?
Thấy An Nhã Chi bỗng quan tâm hỏi đến tiền lương, phúc lợi đãi ngộ của tờ Tin tức buổi sáng Tân Hải, An Tại Đào trong lòng mừng rỡ, thao thao bất tuyệt nói. Mẹ hắn cũng đã dần dần đồng ý. Chỉ cần bà bỏ ý định xin cho hắn vào cơ quan, chỉ cần bà không đến tìm cái người đàn ông kia nữa, thì vận mệnh của hắn đã bắt đầu nghịch chuyển.
Theo trí nhớ, An Tại Đào nói ra lương và phúc lợi đãi ngộ của tờ Tin tức buổi sáng Tân Hải đối với phóng viên bình thường.
- Tiền lương với tiền thưởng tất cả cộng lại được khoảng hơn 1000 tệ.
An Nhã Chi có chút bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Thu nhập thế này cũng không thấp lắm, mẹ dạy học nhiều năm như thế này rồi, lương cũng không được đến 1000 tệ, con vừa mới tốt nghiệp có thể được nhận nhiều như vậy sao?
Tân Hải năm 98, thu nhập của dân chúng không được cao lắm, những người công nhân bình thường cũng chỉ được khoảng sáu bảy trăm, còn như An Nhã Chi lương giáo viên cao hơn một tý, nhưng cũng không được đến 1000 tệ. Nhận được tiền lương trên 1000 tệ, ngoài cơ quan chính quyền ra, cũng là các ngàng nghề như truyền thông, ngân hàng và điện tín mà thôi.
An Tại Đào cười cười
- Đúng thế mẹ, thu nhập không thấp mà. Con cho dù được vào làm ở cơ quan nhà nước, lúc mới đầu cũng không thể được nhận nhiều như vậy. Mẹ, đợi con trai mẹ nhận tháng lương đầu tiên, con sẽ mua cho mẹ chiếc áo khoác da thật mặc.
Đầu năm nay đang là lúc thịnh hành áo da, khi mùa đông đến, cả phố phường đều tràn ngập áo da màu đen và màu cà phê. Một chiếc áo khoác da bình thường ít nhất cũng phải mấy trăm tệ, cái này đối với An Nhã Chi bà mẹ đơn thân mà nói, đã là một loại đồ đắt tiền xa xỉ.
An Nhã Chi cười mắng một tiếng
- Con đúng là, một đồng còn chưa thấy, đã tính phung phí rồi.
An Tại Đào hì hì mỉm cười. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
An Tại Đào nhấc ống nghe lên:
- A lô, xin cho hỏi ai đấy a.
- Là Tiểu An phải không? Tôi là Tôn Lan.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tôn Lan có phần nào ủy mị, An Tại Đào theo bản năng nhíu mày:
- Ồ, Trưởng ban Tôn, chị tìm tôi có việc gì ạ?
- Như thế này, Tiểu An, việc của nhà đã ổn thỏa chưa? Sáng sớm ngày mai, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố mời dự họp về vụ cầu vượt. Mấy vị ủy viên thường vụ đều tham dự, Thành ủy điện đến bảo đích danh cậu đi.
Tôn Lan nói xong,hạ thấp giọng nói
- Tiểu An à, lãnh đạo tòa soạn rất coi trọng lần hoạt động này, cậu dù thế nào... Đúng rồi, nhận được thông báo của phòng nhân sự, cậu phải nhanh chóng đến cục nhân sự làm thủ tục, tòa soạn dễ tiếp nhận hồ sơ của cậu và quan hệ xã hội...
An Tại Đào ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ thạch anh trên tường, thấy mới có 2 giờ chiều, liền gật gật đầu
- Trưởng ban Tôn, sáng sớm ngày mai tôi nhất định sẽ đến tòa soạn sớm. Vấn đề nhân sự mà, tôi bây giờ sẽ đến phòng nhân sự làm thủ tục.
Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào liền vội đến tòa soạn báo.
Vội vàng đến phòng nhân sự nộp hồ sơ của mình, thuận lợi làm xong thủ tục nhận việc, sau đó lại đến phòng tổ chức nộp sổ Đảng. Làm xong mấy việc này, An Tại Đào thở một hơi thật dài, thế này coi như là chính thức trở thành nhân viên của tờ Tin tức buổi sáng rồi.
Vừa trở lại phòng làm việc của Ban Tin tức, Mã Hiểu Lệ liền oang oang nói:
- Khẩn trương xuống dưới lầu đi, nhớ mang theo sổ phỏng vấn, xe Thành ủy phái đến đã đến rồi, khẩn trương lên, phóng viên An của tôi.
An Tại Đào vội vã chạy tới trước bàn làm việc của mình, nắm lấy quyển sổ phỏng vấn vừa mới lĩnh và bút để ký, chạy ra khỏi phòng làm việc của Ban Tin tức. Phóng viên Mạnh Dương và Hồ Dũng vẻ mặt khó chịu nhìn bóng dáng lao đi của An Tại Đào, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt lộ ra vẻ ghen tị không qua được mắt của Mã Hiểu Lệ.
Mã Hiểu Lệ hất mặt:
- Sao rồi, hai vị, ghen tức rồi phải không? Người ta Tiểu An tuy là vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng viết bài thật tuyệt, lãnh đạo cấp trên vô cùng hài lòng... Hai người các anh à, đừng có mà không phục!
Mạnh Dương nhíu nhíu mày, lạnh lùng cười:
- Mã Hiểu Lệ, cô hâm à, chúng tôi có nói gì đâu, cô nói linh tinh gì thế. Cô cũng đừng quên, chính cô làm không tốt, không biết xấu hổ lại còn ở đây ăn nói vớ vẩn.