Chương 1: Đại mộng vừa tỉnh
Tháng 6, thời tiết thay đổi bất thường, rõ ràng buổi sáng trời còn trong xanh thế mà mới quá trưa một chút thì chân trời đã mơ hồ truyền đến tiếng sấm. Không bao lâu sau, mây đen liền dầy đặc toàn bộ không trung, trời đất bỗng trở nên tối sầm lại, mắt thấy sắp có trận mưa rơi xuống.
Khoảng chừng hai, ba giờ chiều, đúng lúc thời tiết oi bức khó chịu, trời đất quay cuồng u ám, tiếng sấm từng hồi, đột nhiên một tia chớp cực lớn cắt qua không trung, dường như đánh trúng một khung cửa sổ. Ngay sau đó, một tiếng sấm nặng nề đầy áp lực không ngừng lan đi rất xa, dường như khiến cả căn phòng cũng phải run rẩy. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenhdt.com
- A..........
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Hạ Tưởng bừng tỉnh từ trong ác mộng, đầu đổ đầy đổ mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ. Hắn vừa có một ác mộng vô cùng chân thật và rõ ràng. Trong giấc mơ, 12 năm sau, vì đầu tư cổ phiếu thất bại, công ty mà mình lập ra bị đóng cửa, hắn thành một kẻ thất bại từ đầu tới đuôi, trở thành mỗi ngày đều say bí tỉ, cuối cùng chết oan chết uổng.
Mỗi tình tiết, mỗi sự kiện đều vô cùng rõ ràng khiến người ta không thể không nghi ngờ là tất cả những điều này rốt cuộc là giấc mộng hay là thực sự sẽ phát sinh?
Hạ Tưởng mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, cưỡng chế nỗi sợ hãi, bất an trong lòng, run run lấy một điếu thuốc ra châm, hút một hơi thật sâu. Hắn nhìn quyển lịch trên bàn làm việc, trên đó ghi: Thứ Hai, ngày 15 tháng 6 năm 1998.
Hắn rõ ràng nhớ rằng vừa rồi còn là thứ Hai, ngày 15 tháng 3 năm 2010, hắn một mình vào quán bar uống rượu, cũng không biết rốt cuộc uống bao nhiêu chai bia, chỉ nhớ rằng đầu óc choáng váng, dường như còn gặp lại bạn gái cũ là Vệ Tân, sau đó hắn một mình bỏ đi, lảo đảo ra ngoài, càng đi càng cảm thấy trời đất quay cuồng, sau lại ngã lăn ra đất...
Sao lại thế này? Chẳng lẽ là đã chết?
Sau đó tỉnh lại, thời gian đảo lộn, không ngờ ngược về tới 12 năm trước. Đây là ông trời đùa nghịch hắn hay là quá thiện tâm cho hắn một cơ hội làm lại? Mười hai năm không dài cũng không ngắn, nhưng chính là mười hai năm hoàng kim nhất và quan trọng nhất trong cuộc đời. Hiện tại lại có cơ hội quý giá đến như vậy ở trước mặt, hắn nên làm thế nào để có một cuộc sống khác?
Đầu của Hạ Tưởng đau tưởng như muốn nứt ra. Hắn đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Giàn nho ngoài cửa sổ kết đầy những chùm quả chỉ to như hạt gạo. Trên vách tường xa xa, vài dây mướp bám lên tường. Vượt qua vách tường, có thể nhìn thấy một chiếc ô tô đang đỗ ở bên ngoài.
Không phải chiếc KIA hiện đại sản xuất năm 2003 của Hàn Quốc mà là một chiếc Nissan của Nhật sản xuất năm 1998. Đây là một chiếc ô tô xa hoa chuyên phục vụ thị trường Âu Mỹ, ghế ngồi bọc da thật, số tự động, cửa kính chạy điện, gạt nước tự động. Ở thời bấy giờ chính là phối trí cực kỳ xa hoa.
Hạ Tưởng bỗng nhiên nhớ ra, đây không phải xe của Lý Đinh Sơn sao? Lại nhìn tiếp biển số xe, quả nhiên là đầu F, đúng là chiếc xe buôn lậu mà Lý Đinh Sơn mang từ thành phố Bảo chạy đến tỉnh thành thành phố Yến. Toàn bộ giấy phép, thủ tục của xe này đều là giả. Giá trị xe trên thị trường chừng hơn 300 ngàn, tuy nhiên hình như Lý Đinh Sơn chỉ mất có 80 ngàn.
Năm 1998? Lý Đinh Sơn? Hạ Tưởng rốt cục xem như hoàn toàn tỉnh lại. Hiện tại hắn đã tốt nghiệp đại học được hai năm, năm nay 23 tuổi, đang làm việc tại công ty của Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn vốn là trạm trưởng của một tờ báo quốc gia đóng tại tỉnh Yến. Năm 1996, gã mượn phong trào xây dựng dịch vụ báo chí, từ tòa soạn báo bỏ vốn một triệu tệ, lấy danh nghĩa tòa soạn báo quốc gia, đăng ký thành lập công ty phát triển khoa học kỹ thuật tin tức văn hóa tại thành phố Yến. Một triệu tệ ở những năm 90 là một khoản tiền rất lớn, cũng chứng minh bên trong tòa soạn thì Lý Đinh Sơn có người rất mạnh mẽ ủng hộ.
Tuy nhiên Lý Đinh Sơn cũng không mãn nguyện được bao lâu. Sau năm đầu tiên, khoản đầu tư kinh doanh đã lỗ mất 500 ngàn tệ, năm thứ hai lại một khoản đầu tư 500 ngàn tệ khác cả vốn lẫn gốc chẳng còn. Khoản kinh doanh đầu tiên thua lỗ ra sao thì Hạ Tưởng không rõ lắm, bởi khi đó hắn còn chưa vào công ty. Khoản đầu tư thứ hai thì hắn có tham dự toàn bộ quá trình, biết rõ từng chi tiết sai lầm. Về thất bại thứ hai này, trừ việc tiếc thay cho Lý Đinh Sơn không may mắn thì hắn không còn lời nào để nói. Bởi vì chuyện này quả thật khiến người ta buồn bực không biết phải nói gì nữa, trừ việc bực tức vận may quá kém thì đúng là không còn gì ngoài sự uất ức.
Hiện tại mọi người trong công ty đều trong tình trạng tâm lý hoảng sợ. Công ty vốn không lớn, chỉ có mười mấy người, khoản kinh doanh thứ hai giờ không thấy một chút hy vọng nào. Một số người thì từ chức, một số người bị điều đi, trong nháy mắt công ty chỉ còn lại có 5 người.
Văn Dương, phó tổng, ba mươi sáu tuổi, vốn là cán sự cấp trưởng phòng ở Đoàn thanh niên tỉnh, khi Lý Đinh Sơn vừa thành lập công ty là người đầu tiên gia nhập, là người tùy tùng trung thành nhất của Lý Đinh Sơn, cũng là một trong số những người gã tín nhiệm nhất.
Cổ Hợp, hai mươi bảy tuổi, thư ký kiêm lái xe, đi theo Lý Đinh Sơn đã hơn 5 năm, cũng là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của gã. Trừ việc lái xe, bình thường Cổ Hợp chính là thư ký riêng của Lý Đinh Sơn, phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho gã. Bởi vì Lý Đinh Sơn đã ly hôn, đứa con 6 tuổi ở cùng với vợ, cho nên gã ở luôn công ty.
Tiếu Giai, hai mươi ba tuổi, cũng giống như Hạ Tưởng, mới tốt nghiệp đại học, diện mạo xinh đẹp, được Văn Dương giới thiệu vào công ty, có quan hệ chặt chẽ với Văn Dương. Hai người mắt đi mày lại, dường như có chút mờ ám. Tuy nhiên Hạ Tưởng chỉ đoán mò vậy chứ không có chứng cứ rõ ràng.
Đằng Cường, 26 tuổi, vốn là một nhân viên kỹ thuật y dược thành phố Yến. Bởi vì khoản kinh doanh đầu tiên của Lý Đinh Sơn là hợp tác với công ty y dược của thành phố Yến, hắn lại có chút quan hệ thân thích lằng nhằng gì đó với Lý Đinh Sơn, liền xung phong nhận làm đầu mối trung gian giữa công ty và công ty y dược thành phố Yến. Kết quả là sau khi kinh doanh thất bại, hắn liền ở lại luôn công ty, trên cơ bản là giống như bị gạt sang một bên, không được trọng dụng, nhưng vẫn không rời khỏi công ty, cũng không biết có tính toán gì không.
Người cuối cùng là Hạ Tưởng. Sau khi tốt nghiệp đại học, đầu tiên là hắn được phân tới một công ty xây dựng làm kỹ thuật viên, sau lại được người giới thiệu tới Lý Đinh Sơn. Vì khoản kinh doanh thứ hai của Lý Đinh Sơn có dính dáng tới xây dựng cơ bản nên mới quen và tâm sự rất nhiều với Hạ Tưởng. Không nhịn nổi sự hấp dẫn về tương lai tốt đẹp mà Lý Đinh Sơn miêu tả, Hạ Tưởng liền xin nghỉ việc ở công ty cũ, tới làm việc tại công ty của Lý Đinh Sơn. Hơn nữa công ty của Lý Đinh Sơn cũng coi như biên chế sự nghiệp, tối thiểu là về thanh danh ngon lành hơn hẳn công ty cũ của hắn.
Đáng tiếc chính là, biên chế sự nghiệp là không giả, chỉ có điều lại là hư danh. Tất cả đều phải dựa vào tự cân đối thu chi của công ty, tòa soạn báo không chi thêm một xu nào nữa, cho nên kỳ thật chính là một công ty độc lập.
Hiện tại tương lai của công ty vô vọng, hắn vẫn không rời khỏi. Thực ra không phải hắn không muốn rời khỏi mà là tạm thời chưa tìm được công việc thích hợp. Một khi đã tìm ra thì chắc chắn hắn cũng sẽ không ở lại công ty này thêm một ngày nào nữa. Dù sao hiện tại nói là mỗi ngày đi làm nhưng thực tế chính là mọi người tụ tập cùng một chỗ, chờ quyết định cuối cùng.
Nói trắng ra là cũng không có quyết định cuối cùng gì, nhiều lắm chính là Lý Đinh Sơn công khai thừa nhận thất bại, tuyên bố công ty phá sản, mọi người ai lo thân nấy. Tuy nhiên Lý Đinh Sơn đối nhân xử thế hoành tráng, cực kỳ sĩ diện, cứng rắn không chịu nhận thất bại. Trên thực tế trong tâm gã vẫn không hề chấp nhận sự thật là đã thất bại. Điều này cũng giống như nhiều năm trước, gã giấu việc ly hôn rất bí mật, trừ Cổ Hợp, cơ bản là không ai biết.
Sở dĩ Hạ Tưởng biết là do một lần uống rượu với Cổ Hợp, hai người đều uống phê, Cổ Hợp quá chén mới để lộ ra.
Hôm nay là ngày 15 tháng 6, đúng rồi, hắn nhớ rõ rằng, ngay hôm nay, hắn nhận được một thông báo tuyển dụng của một công ty khác, sau đó liền xin nghỉ việc với Lý Đinh Sơn. Tuy rằng sắc mặt Lý Đinh Sơn có chút khó coi, nói rằng công ty vẫn có đường xoay chuyển tình thế, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, thả hắn rời đi.
Chính từ hôm nay trở đi, sau khi hắn rời đi để bắt đầu quá trình một mình phấn đấu. Liên hệ giữa hắn và Lý Đinh Sơn càng ngày càng ít, chỉ có điều mơ hồ nghe nói cuối cùng gã quay lại tòa soạn báo, làm một biên tập viên bình thường. Đến trước khi hắn tái sinh, Lý Đinh Sơn đã 52 tuổi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sau vài năm nữa, Lý Đinh Sơn sẽ nghỉ hưu với thân phận một biên tập viên, có lẽ có thể có một chức danh nho nhỏ gì đó, nhưng dù sao cũng không có thêm một cơ hội quật khởi nào cả. Cả đời gã chỉ bình thường, không hề có gì to tát đáng nói.
Niềm vui sướиɠ được tái sinh lại rất nhanh bị hiện thực bao phủ. Hạ Tưởng nặng nề ngồi xuống chỗ của mình. Sáng sớm hôm nay, Văn Dương và Tiếu Giai đã cùng đi ra ngoài, cũng không biết đi làm gì. Đằng Cường thì rõ là không đến đi làm. Cổ Hợp xin phép về quê thăm họ hàng. Hiện tại chỉ còn hắn và Lý Đinh Sơn ở công ty. Nếu hắn đoán không nhầm, giờ này Lý Đinh Sơn đang ngủ trên lầu.
Chẳng lẽ sau khi tái sinh lại không có chút kỳ ngộ và lựa chọn gì sao? Hắn lại phải giống như trước đây, rời khỏi công ty, lại đi trên con đường cũ, cuối cùng lại vẫn kết cục như vậy?
Reng reng....
Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Hạ Tưởng. Hắn sửng sốt, theo bản năng nghĩ rằng chẳng lẽ là công ty mới báo cho hắn tới đi làm? Nếu đúng thực là như vậy, chẳng lẽ hắn lại giống trước kia, chờ một chút liền báo cáo Lý Đinh Sơn xin nghỉ việc, sau đó bước ra khỏi tòa nhà mang theo giấc mộng thất bại của vô số người này?