Chương 16: Thử lòng nàng

Lý Dực lần này bao trọn cả tiệm, chính là vì hộp bản đồ mỏ sắt này.

Hóa ra, bản đồ mỏ sắt mà người đời lầm tưởng chỉ là một bản đồ tầm thường, thực chất lại được Đặng Cao ghép từ một trăm lẻ tám khối ngọc. Chính vì cách thức tinh vi này mà nó không bị phát hiện suốt bao năm qua.

Lục Vãn cũng chỉ nhờ vào những kinh nghiệm từ kiếp trước mới biết bí mật này. Nhưng điều nàng không ngờ nhất chính là Lý Dực, người luôn sống xa kinh thành, lại cũng biết về bản đồ này.

Trước đó, Lý Dực đã từng hỏi chưởng quỹ của Linh Lung Các, nhưng hộp ngọc này trông quá bình thường, lại do một tên tiểu nhị tiếp nhận, nên chưởng quỹ cũng không để tâm. May thay, nhờ Lục Vãn nhờ Ngô Tế tìm kiếm mà khi tiểu nhị nhập hàng, Ngô Tế tình cờ có mặt và liếc mắt nhìn qua một lần, vì vậy mới có chút ấn tượng mà lục tìm ra được.

Lý Dực lạnh lùng liếc nhìn Lục Vãn, ánh mắt băng lãnh như chứa đầy sương tuyết.

“Người biết về bản đồ này, khắp thiên hạ không quá năm người. Một nữ nhi khuê phòng như ngươi, làm sao lại biết được?”

Lý Dực từ lâu đã nhận ra Lục Vãn không phải người đơn giản. Những hành động của nàng vượt xa khỏi chuẩn mực của nữ tử bình thường, thậm chí đôi lúc còn khiến hắn cảm thấy nàng táo bạo chẳng khác gì kỹ nữ phong trần.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn cả là nàng lại biết đến bản đồ mỏ sắt này, còn nhận ra nó!

Rốt cuộc, nàng có thân phận gì? Trên người nàng còn giấu bao nhiêu bí mật khác?

Lục Vãn toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:

“Ta không biết đây là bản đồ mỏ sắt. Ta tìm nó chỉ vì từng có một cố nhân nhờ cậy ta.”

“Cố nhân của ngươi tên là gì? Hiện đang ở đâu?” Lý Dực nheo mắt, ánh nhìn sắc bén như muốn soi thấu từng biểu cảm trên mặt nàng.

Lục Vãn đáp:

“Ta gặp hắn trên đường khất thực, không biết họ tên, chỉ biết mọi người gọi hắn là ‘Hoán Chi’. Hắn đã không còn trên đời. Trước khi qua đời, vì sa cơ lỡ vận, hắn đành phải bán đi món đồ này. Nhưng hắn từng nói với ta, đây là bảo vật gia truyền, nhất định phải tìm lại cho bằng được.”

Đặng Hoán Chi chính là cháu nội của Đặng Cao. Sau khi Đặng gia bị lưu đày, hậu duệ của họ gần như tuyệt diệt. Lục Vãn chưa từng gặp Đặng Hoán Chi, nhưng ở kiếp trước, nàng từng nghe Lý Duệ nhắc qua cái tên này, bèn lấy làm cớ để lừa Lý Dực.

Lời giải thích của nàng hợp tình hợp lý, chỉ cần nhắc tới tên Đặng Hoán Chi, Lý Dực đáng lẽ phải tin. Vì nếu không thật sự biết rõ, nàng không thể nói ra cái tên mà cả thiên hạ chỉ vài người biết.

Nhưng Lý Dực một chữ cũng không tin.

Hắn xoay chậm chiếc nhẫn huyết ngọc trên ngón tay, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Nếu là cố nhân, vậy hẳn ngươi biết cách ghép những viên ngọc này chứ?”

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, Lý Dực đã nhận ra hộp ngọc này không phải vật tầm thường. Mỗi viên ngọc đều trơn nhẵn, không có ký hiệu nào đặc biệt. Muốn ghép được chúng thành bản đồ mỏ sắt hoàn chỉnh quả thật không dễ.

Lục Vãn nhếch môi cười giễu:

“Ta hiện giờ thế này, làm gì có tâm tư giải đáp cho điện hạ?”

Lý Dực bất giác bật cười.

Kẻ gian trá trên đời không thiếu, nhưng một nữ tử khuê các, lớn lên trong cửa Phật mà tâm cơ lại thâm sâu thế này, đúng là hiếm thấy.

Ăn chay niệm Phật cũng không thể cảm hóa được nàng, xem ra bản tính vốn đã như vậy.

Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng và giải huyệt. Giọng nói mang theo uy hϊếp lạnh lẽo:

“Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Lục Vãn thuận theo, làm ra vẻ sợ hãi mà khẽ run rẩy.

Nàng chống vào khung cửa, gắng gượng đứng dậy. Kéo lê thân thể còn tê dại, nàng đến gần bàn, nhìn chằm chằm hộp ngọc mà nhíu mày:

“Ta từng thấy Hoán Chi sắp xếp chúng như bày cờ, nhưng đã lâu quá rồi, để ta nghĩ xem…”

“Có cần ta cho ngươi mang hộp ngọc này về từ từ nghiên cứu không?” Lý Dực nheo mắt nhìn nàng, giọng điệu nhàn nhã, nhưng đầy hàm ý.

Hắn vẫn đang thử lòng nàng.

Lục Vãn cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra bình thản:

“Ta chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của cố nhân, không ngờ nó lại không tầm thường. Đã vậy, ta nào dám giữ cho riêng mình? Ta không có ý gì với nó, điện hạ không cần thử ta.”

Lục Vãn muốn tìm bản đồ mỏ sắt là để ngăn nó rơi vào tay Lý Duệ.

Giờ đây, nó đã rơi vào tay Lý Dực, xem như nàng đã đạt được mục đích.

Vậy nên, hộp ngọc này với nàng giờ đã không còn giá trị.

Nhưng cách ghép bản đồ, nàng tuyệt đối không thể nói ra.

“Nếu không còn gì khác, ta xin cáo từ.”

Lần này, Lý Dực không ngăn cản, để mặc nàng bước ra ngoài.

Khoảnh khắc bước qua ngưỡng cửa, Lục Vãn cảm giác như mình vừa thoát khỏi quỷ môn quan. Toàn thân nàng lập tức thả lỏng.

Lý Dực nhắm mắt, tựa người vào ghế, ngón tay thon dài chậm rãi gõ từng nhịp lên mặt bàn.

“Một, hai, ba...”

Khi vừa đếm đến nhịp thứ ba, cánh cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh ra.

Thiếu nữ vừa rời đi khi nãy, giờ đây lại chạy ngược trở vào, gương mặt đầy vẻ hoảng hốt…