Đêm đã khuya, bóng tối phủ kín hoa viên, không gian tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe thấy đôi ba tiếng côn trùng rả rích.
Lan Anh dẫn đường cho Lục Vãn, ba người đi đến một cụm sơn giả thì bắt đầu đi chậm lại, nhẹ bước đến gần.
Để tránh bị phát hiện, Lý Dực sai Ngộ An đứng canh ngoài phòng khách, giả vờ rằng hắn đã quá chén, phải ở đó nghỉ ngơi.
Nhưng ai mà ngờ được, vị Duệ Vương luôn tỏ vẻ chính trực, ban ngày còn trách cứ Dực Vương không đứng đắn, giờ đây lại cùng Thẩm Uyên lén lút hoan lạc trong hang đá ẩm thấp, chật hẹp này.
Hai người động tình mãnh liệt, Lý Dực vừa có hơi men, lại biết rằng lúc này mọi người đều đang dự yến ở tiền sảnh, nên hắn vô cùng buông thả.
Còn Thẩm Uyên, kể từ khi Lý Dực đính hôn với Lục Vãn – người mà nàng ta khinh thường nhất – lòng đố kỵ trong nàng bùng lên mãnh liệt. Nàng còn bị phạt cấm túc vì tranh chấp lần trước, nàng hận không thể trả thù Lục Vãn cho hả giận. Vì vậy, nàng càng dốc hết sức lấy lòng Lý Dực, tiếng rêи ɾỉ không ngừng lớn dần.
Hai nha hoàn Lan Thảo và Lan Anh đều đỏ mặt xấu hổ, vừa thẹn vừa giận. Trong khi đó, Lục Vãn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nét mặt không chút dao động.
Nàng nghe thấy tiếng Thẩm Uyên yếu ớt nũng nịu hỏi:
“Điện hạ, bao giờ chàng sẽ cưới thϊếp vào cửa? Thân thể này đã sớm thuộc về chàng rồi...”
Lý Dực đáp:
“Chẳng phải ta đã nói sao, đợi khi sính lễ được đưa đến, ta sẽ xin biểu thúc để rước nàng về.”
Nói rồi, hắn còn thêm một câu:
“Trong thời gian này, hãy ngoan ngoãn, đừng gây sự với nàng ta.”
Nghe vậy, Thẩm Uyên lập tức cảm thấy tủi thân.
Lần trước, rõ ràng Lục Vãn tự ngã từ bậc thềm xuống, chẳng liên quan gì đến nàng ta.
Nhưng khi ấy, trên thềm chỉ có một mình nàng đứng đó, Lục Vãn liền vu cho nàng đẩy ngã. Nàng không cách nào biện bạch, đành phải chịu phạt cấm túc một tháng, suốt thời gian đó không thể gặp Lý Dực.
Sợ rằng thời gian qua đi, Lý Dực sẽ chán ghét và quên lãng mình, nên đêm nay nàng mới mạo hiểm hẹn hắn ra hoa viên gặp gỡ.
Thẩm Uyên rất khôn khéo, không muốn phá hỏng hứng thú của Lý Dực lúc này, chỉ giả bộ oán thán:
“Biểu tỷ của thϊếp tuy là nhi nữ phủ Trấn Quốc Công, nhưng thật sự chẳng xứng với điện hạ. Để nàng làm Duệ Vương phi, chỉ tổ ủy khuất cho điện hạ.”
Lời này khiến Lý Dực nhớ lại những lời mỉa mai về Lục Vãn trong yến tiệc. Hắn làm sao không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thẩm Uyên?
Sắc mặt trầm xuống, hắn lạnh nhạt nói:
“Chỉ cần nàng ta mang họ Lục, xuất thân từ phủ Trấn Quốc Công, dù có là đui hay què, bổn vương cũng phải cưới nàng! Còn nàng, đáng tiếc lại không phải là tiểu thư của phủ.”
Gương mặt ửng hồng của Thẩm Uyên tức khắc tái nhợt.
Lý Dực lại nói tiếp, giọng đầy trấn an:
“Nhưng nàng yên tâm, bổn vương nhất định sẽ rước nàng vào phủ. Đợi khi ta kế vị ngai vàng, ta sẽ tìm cách phế nàng ta, rồi đưa nàng lên làm chính cung hoàng hậu.”
Nghe vậy, Thẩm Uyên như được tiếp thêm sức mạnh, dốc lòng hầu hạ hắn hết mức…
Trên đường trở về, hai nha hoàn tức đến mức không nói nên lời. Lục Vãn chỉ mỉm cười hỏi:
“Sao thế? Bị dọa sợ rồi à?”
Lan Thảo vốn nhát gan, môi mấp máy hồi lâu mà chẳng thốt nên lời, chỉ lo lắng nhìn Lục Vãn, sợ nàng chịu không nổi sự phản bội này.
Lan Anh phẫn uất đến mức muốn thổ huyết:
“Vừa rồi đáng lẽ chúng ta phải bắt gian tại trận, gọi hết người trong phủ đến xem hai kẻ vô liêm sỉ đó! Tiểu thư, sao người có thể nhẫn nhịn như vậy?”
Suốt từ đầu đến cuối, dù bên trong hai kẻ đó có thân mật thế nào, dù chúng mưu tính ra sao, Lục Vãn vẫn bình thản như nước, không chút xao động.
Nàng cười nhạt:
“Thẩm Uyên chỉ mong cả thiên hạ biết rằng nàng ta đã là người của Lý Dực, để ép hắn phải cưới nàng. Còn Lý Dực, đường đường là Hoàng tử, các ngươi nghĩ chỉ một biểu muội mà phụ thân và tổ mẫu ta sẽ vì ta mà ra mặt sao?”
Chỉ cần Lý Dực chịu thừa nhận Thẩm Uyên, phụ thân và tổ mẫu không những chẳng giúp nàng, mà còn vui mừng đưa Thẩm Uyên lên giường hắn.
Kiếp trước, khi biết Thẩm Uyên mang thai con của Lý Dực, nàng cũng đã từng tìm đến phụ thân và tổ mẫu để cầu xin công bằng.
Nhưng kết quả ra sao?
Nàng chỉ là một quân cờ trong cuộc liên minh giữa Duệ Vương và phủ Trấn Quốc Công. Còn Thẩm Uyên và đứa con trong bụng nàng ta mới là sợi dây trói chặt quan hệ giữa hai bên, khiến cả hai đều vui vẻ. Chỉ có nàng là kẻ bị vứt bỏ.
Gió đêm phả vào mặt, Lục Vãn khẽ nheo mắt lại.
Dựa theo ký ức kiếp trước, thời điểm này, Thẩm Uyên đáng lẽ đã mang thai con của Lý Dực.
Nhưng qua cuộc trò chuyện vừa rồi, có vẻ Thẩm Uyên vẫn chưa biết mình đã mang thai.
Như vậy, mọi chuyện... vẫn chưa quá muộn