Không biết từ khi nào, cửa phòng bị một tiếng "ầm" vang dội đạp tung. Một bóng đen như cơn gió lao vào, kiếm lạnh trong tay thẳng tắp đâm về phía Lý Dực.
Lý Dực nhanh chóng đứng dậy, không đợi mũi kiếm chạm tới, hắn đã lao lên nghênh chiến cùng thích khách.
Lục Vãn toàn thân run rẩy không kiềm được.
Nàng không sợ Lý Dực không địch lại thích khách, mà sợ động tĩnh này sẽ kinh động đến Lý Duệ cùng những người khác ở trên lầu.
Nếu họ chạy xuống và thấy nàng cùng Lý Dực ở đây, mọi kế hoạch trước đó đều đổ sông đổ biển.
Cắn chặt răng, nhịn đau nhức trong người, Lục Vãn bò dậy, lẻn dọc theo góc tường, tránh khỏi cuộc giao chiến ác liệt, lặng lẽ rời khỏi gian phòng.
Nhưng cảnh tượng bên ngoài khiến nàng sững người, kinh hãi đến mức tim đập loạn!
Không biết từ lúc nào, con thuyền đã bốc cháy. Ngọn lửa điên cuồng lan ra, khắp nơi vang lên tiếng la hét tìm đường thoát thân.
Lục Vãn lòng như lửa đốt, ngay lập tức nhớ đến Lan Thảo.
Lan Thảo đã đi tìm thuốc chống say, nàng không nghĩ ngợi nhiều mà chạy thẳng về phía mũi thuyền.
Nhưng khi nàng đến nơi, không còn thấy bóng dáng một ai.
Lửa cháy mỗi lúc một lớn, nỗi sợ hãi ập tới như sóng dữ. Nàng siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh, suy đoán Lan Thảo có thể đã chạy đến đâu.
Chỉ trong chớp mắt, nàng xoay người, vội vã chạy về căn phòng lúc nãy — nếu xảy ra chuyện, Lan Thảo chắc chắn sẽ quay lại tìm nàng. Nàng đoán rằng Lan Thảo rất có thể đã quay về khoang phòng rồi.
Phía đuôi thuyền ngọn lửa dữ dội hơn nhiều so với mũi thuyền. Lục Vãn vừa che miệng vừa chạy về khoang thuyền, nhưng vào đến nơi thì không thấy Lý Dực, thích khách hay Lan Thảo đâu cả.
Nàng quýnh lên như kiến bò trên chảo nóng, định chạy đi tìm tiếp, nhưng đột nhiên chân nàng đạp trúng một vật, và một tiếng rên khẽ vang lên.
Nàng cúi xuống nhìn kỹ, nhận ra đó chính là Lý Dực.
Hắn dường như đã bị thương, nửa người dựa vào vách, khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.
“Giúp ta rút phi tiêu độc trên lưng ra!”
Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Lục Vãn lúc này mới nhìn rõ, bức vách sau lưng hắn đã loang ra một mảng máu đen lớn.
Cố đè nén nỗi hoảng sợ, nàng thương lượng: “Nếu ta giúp điện hạ lần này, coi như ta đã trả hết nợ với điện hạ, có được không?”
Nàng biết tính hắn khó chiều, nên muốn nhân cơ hội này cắt đứt mọi ràng buộc.
Trong tình cảnh sinh tử, nàng chắc rằng hắn sẽ đồng ý.
Nhưng không ngờ, Lý Dực chỉ cười lạnh, rồi dứt khoát từ chối:
“Không thể!”
Lục Vãn sững người, giận đến mức xoay người bỏ đi.
Nhưng cánh tay nàng lại bị hắn giữ chặt.
Nàng phẫn nộ quay lại: “Buông ra!”
Lý Dực vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt: “Bổn vương ghét nhất là bị uy hϊếp, cũng không bao giờ sợ uy hϊếp. Nếu phải chết ở đây, chi bằng kéo ngươi chết cùng!”
Bàn tay hắn tựa như gọng kìm sắt, siết chặt cổ tay nàng không buông, như con rắn độc quấn chặt con mồi, quyết không buông tha.
Ngọn lửa bên ngoài càng lúc càng lớn, Lục Vãn tim đập loạn nhịp, nếu không chạy nhanh e rằng cả hai sẽ phải chết cháy ở đây!
Không còn cách nào khác, nàng nghiến răng: “Được, ta giúp ngươi rút!”
Lý Dực dịch người, để lộ nửa tấm lưng cho nàng.
Lục Vãn xé một mảnh vải, bọc lấy phi tiêu độc hình hoa mai trên lưng hắn, rồi dồn sức rút mạnh ra.
Máu tươi phun ra như suối. Nàng lập tức vứt phi tiêu đi, nhân lúc Lý Dực buông tay, không chần chừ thêm giây nào, quay người chạy thục mạng ra ngoài.
Vết thương trên lưng Lý Dực tạo thành một lỗ sâu hoắm, nhưng hắn dường như không hề cảm thấy đau đớn. Hắn nhặt lấy phi tiêu nàng vừa vứt đi, loạng choạng đứng dậy, tiến về phía cửa sổ.
Hắn đẩy mạnh cửa sổ, chuẩn bị nhảy xuống nước thoát thân.
Nhưng đúng lúc ấy, tay hắn bị kéo lại.
“Buông ra!” Lý Dực gằn giọng.
Lục Vãn nhìn dòng nước mênh mông bên dưới, lại quay đầu nhìn ngọn lửa đã bén tới sát bên. Giọng nàng run rẩy không kìm được:
“Điện hạ… cầu xin ngài, đưa ta theo với…”
Khuôn mặt Lý Dực tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo như băng, hắn quay lại, nhìn nàng một cách hờ hững:
“Bổn vương đã bị thương, lo thân mình còn không xong, không thể mang thêm gánh nặng.”
Sự tàn nhẫn trong ánh mắt hắn khiến lòng nàng đau nhói. Sắc mặt Lục Vãn tái mét, đôi tay đang níu lấy hắn cũng vô thức buông ra.