Chương 29: Ta không có ý định làm hại ngươi

Không biết từ lúc nào, Lý Dực đã buông chiếc khăn tay, lòng bàn tay nóng hổi trực tiếp áp lên tấm lưng đẫm mồ hôi lạnh của Lục Vãn. Một nóng một lạnh, khiến nàng rùng mình toàn thân.

Vừa nhận ra tình cảnh của mình, nàng lập tức muốn thoát khỏi cánh tay của hắn.

“Còn động đậy, bổn vương sẽ ném ngươi xuống hồ cho cá ăn!”

Lý Dực lạnh lùng uy hϊếp, ánh mắt u tối dừng lại ở phần ngực nửa che nửa hở của nàng.

Vì trong khoang thuyền oi bức, sau khi cởi khuy áo, Lục Vãn cảm thấy dễ chịu hơn nên không cài lại. Giờ đây cảnh xuân bên trong lại bị hắn nhìn không sót chút nào.

Ánh mắt của nam nhân như thiêu đốt, khiến không khí ngột ngạt trong khoang càng thêm bức bối.

Lục Vãn xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Dù trước kia từng thân mật với hắn, nhưng bị hắn nhìn ngắm không chút kiêng dè như thế này lại là lần đầu tiên.

Vừa thẹn vừa giận, nàng lại không dám cử động. Bởi nàng biết, nam nhân này nói là làm.

May mắn là hắn nhanh chóng thu ánh mắt, bàn tay cũng rời khỏi lưng nàng. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt:

“Đây chính là cách ngươi thoát khỏi hắn sao?”

Lục Vãn vừa thở phào, vừa nghe câu hỏi của hắn thì thoáng ngẩn người.

Lý Dực thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng, nhếch miệng cười lạnh, liếc mắt về phía trên lầu.

Lục Vãn hiểu ra, vội cài lại khuy áo, ngồi thẳng dậy: “Ta có kế hoạch của riêng mình, điện hạ không cần lo lắng!”

Lý Dực hờ hững liếc nàng một cái, từng chữ từng câu đều lạnh lùng: “Ngươi muốn đẩy hắn về phía Lục Hựu Ninh để ép hắn chủ động hủy hôn, quả là một nước cờ hay.”

“Nhưng đã có nước cờ này, sao lúc trước còn kéo theo ta làm gì?”

Nếu mục đích của nàng chỉ là để Lý Duệ từ hôn, thì dùng Lục Hựu Ninh đã đủ. Cớ gì lại đem thân mình ra làm lá chắn?

Ánh mắt hắn như mũi tên xuyên thấu, xoáy sâu vào nàng, không bỏ qua một biểu cảm nào: “Rốt cuộc ngươi đang toan tính điều gì?”

Lục Vãn không ngờ hắn lại nhạy bén đến vậy, nhìn thấu suy nghĩ của nàng rõ ràng như thế.

Quả thực, nếu chỉ muốn từ hôn, nàng hoàn toàn có thể lợi dụng Lục Hựu Ninh để tách Lý Duệ ra. Vậy thì chuyện nàng từng giao thân cho Lý Dực lại trở nên đáng ngờ.

Sắc mặt tái nhợt, Lục Vãn cố giữ bình tĩnh: “Điện hạ không cần lo lắng, ta không có ý hại người… Chẳng qua lúc đó phát hiện Lý Duệ lừa dối, trong cơn tức giận muốn trả thù hắn mà thôi…”

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng không thể nói cho hắn biết rằng mình là người trọng sinh. Việc nàng giao thân cho hắn chẳng qua là để tránh tai họa lớn nhất của kiếp trước.

Dù nàng có nói ra, liệu hắn có tin không?

Hắn tuyệt đối sẽ không tin.

Lý Dực hờ hững nhìn nàng, ném ra một câu hỏi khác khiến nàng lạnh người: “Ngươi làm sao biết được Lý Duệ cũng đang tìm bản đồ mỏ sắt?”

Chỉ nửa tháng trước, mật thám của hắn báo lại rằng Lý Duệ đã bí mật cử người khắp nơi tìm kiếm bản đồ mỏ sắt này.

Lý Duệ vốn đa nghi, ngay cả với mẫu phi cũng giữ kín chuyện này, sao có thể để Lục Vãn biết được?

Thế mà hôm đó, tại Linh Lung Các, dù tình thế khẩn cấp, nàng vẫn nghĩ cách giấu hộp bản đồ, chứng tỏ nàng biết rõ Lý Duệ đang truy tìm nó.

Vậy rốt cuộc, nàng làm sao biết được bí mật này?

Lục Vãn tái mặt, cố giữ bình tĩnh đáp: “Điện hạ biết bằng cách nào, thì ta cũng biết bằng cách đó. Có gì lạ đâu?”

Dĩ nhiên là rất lạ.

Lý Dực thân là hoàng tử, trên chiến trường và triều đình đều phải nuôi dưỡng một mạng lưới mật thám tinh nhuệ.

Còn nàng, chỉ là một nữ tử chốn khuê phòng…