Chương 28: Rơi vào bẫy

Dùng bữa xong, bọn họ nghỉ ngơi một lát trên đảo rồi lên thuyền trở về.

Không biết là do phải diễn trò cùng Lý Duệ khiến nàng buồn nôn, hay vì ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Lý Dực khiến nàng sợ hãi, mà bữa cơm này Lục Vãn ăn vào rất khó chịu, bất giác tích trệ thức ăn trong bụng.

Vừa bước lên thuyền, đầu nàng đã choáng váng, dạ dày cuộn lên khó chịu, không nhịn được mà vịn lan can, nôn khan từng đợt.

Lan Thảo vừa vỗ lưng cho nàng vừa lo lắng nói: “Tiểu thư có phải say sóng rồi không? Hay là vào khoang trong nghỉ ngơi một chút.”

Lục Hựu Ninh vốn đã khó chịu vì Lục Vãn, nay thấy nàng nôn mửa trước mặt càng thêm chướng mắt, liền tỏ vẻ quan tâm: “Lầu hai thuyền lắc mạnh, khoang dưới ổn định hơn. Tỷ tỷ xuống khoang dưới nghỉ ngơi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn đấy.”

Nói đoạn, nàng lập tức sai người đưa Lục Vãn xuống dưới.

Lý Duệ có ý định đi theo, nhưng Lục Vãn ngăn lại: “Điện hạ công vụ bận rộn, khó lắm mới được thảnh thơi một lần, không thể vì muội mà mất vui. Tam muội—”

Nàng quay lại nhìn Lục Hựu Ninh, nói: “Phải phiền muội chăm sóc tam biểu ca rồi.”

Lục Hựu Ninh cầu còn không được, lập tức kéo Lý Duệ trở lại.

Lý Duệ tuy biết không nên ở lại, nhưng nghĩ đến chuyện Lục Hựu Ninh ghen tuông lúc ở đảo, bây giờ chính là lúc dỗ nàng. Thế là hắn nửa muốn nửa ngại, để mặc cho nàng kéo đi.

Ngoài mặt, hắn nói những lời hết sức ngọt ngào: “Cũng được, nếu muội không khỏe, ta ở đây e lại làm phiền. Muội cứ nghỉ ngơi, đợi khi nào khỏe hơn, ta sẽ đón muội lên ngắm cảnh.”

Lục Vãn ngoan ngoãn gật đầu, rồi vịn tay Lan Thảo, chậm rãi xuống lầu.

Trên thuyền có tám khoang, chia đều trước sau, bên trong đủ cả bàn ghế và giường chiếu. Lục Vãn cố ý chọn một khoang phía sau, xa nhất có thể, rồi nằm xuống nghỉ. Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, Lan Thảo mới phát hiện tiểu thư không phải giả vờ, mà thực sự say sóng.

Thấy nàng khó chịu, Lan Thảo đỡ nàng nằm xuống, rồi vội vã ra ngoài tìm thuốc chống say cho nàng.

Trong khoang trở nên tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng nước vỗ nhẹ bên mạn thuyền, thỉnh thoảng lại có tiếng cười nói của đám vũ cơ truyền đến từ phía trước. Lúc xuống lầu, Lục Vãn đã thấy Lý Dực nằm nghiêng trên mỹ nhân tháp, bên cạnh hắn vây quanh toàn các cô nương xinh đẹp. Có người bóc quả, có người dâng trà, còn hắn chỉ hơi khép mắt, say tỉnh lẫn lộn, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng.

Nhìn cảnh đó, lòng Lục Vãn bỗng an tĩnh lại. Có lẽ ánh mắt lạnh lẽo ban nãy chỉ là nàng đã nghĩ nhiều.

Nàng tựa đầu lên gối, chau mày nhắm mắt, hy vọng ngủ một lát sẽ dễ chịu hơn.

Nhưng theo nhịp lắc lư của thuyền, cơn chóng mặt càng lúc càng nghiêm trọng, mồ hôi lạnh chảy ròng, dính bết khắp người, khó chịu vô cùng.

Nghe tiếng cửa mở, nàng cho rằng Lan Thảo đã quay lại, liền mệt mỏi đưa tay ra, không mở mắt: “Đưa cho ta chiếc khăn.”

Một chiếc khăn được đưa vào tay nàng. Lục Vãn nhận lấy, lau mồ hôi trên trán, rồi lần tay cởi hai khuy áo trước cổ, đưa tay vào trong lau sạch mồ hôi trên cổ. Sau đó, nàng tùy ý đưa chiếc khăn trả lại.

“Lưng ta cũng đầy mồ hôi, giúp ta lau một chút.”

Nàng nửa nằm nửa ngồi trên giường, yếu ớt nói.

Một bàn tay nhẹ nhàng vén áo nàng lên, chạm vào lưng, lau từ trên xuống dưới.

Lục Vãn mơ màng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lan Thảo từ bao giờ lại có sức mạnh thế này? Lau lưng mà đau đến như muốn rách da.

Hơn nữa, Lan Thảo vốn là người nhiều lời, sao nãy giờ không nói lấy một câu?

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, Lục Vãn bỗng bừng tỉnh, như vừa nghĩ ra điều gì. Nàng lập tức xoay người lại, kinh hãi nhìn người đứng trước mặt, suýt nữa bật thốt lên.

“Ngươi…”

Nàng không dám tin vào mắt mình — không phải hắn đang vui vẻ cùng các vũ cơ ở phía trước sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng?

Điều khiến nàng kinh hoàng hơn cả là, khi xoay người, nàng lại ngã thẳng vào lòng hắn.

Tay hắn vẫn còn đặt trên lưng nàng, nhưng với thân thủ của hắn, lẽ ra không thể không kịp rút tay ra.

Nhưng hắn không hề né tránh, mặc cho nàng thuận thế mà ngã vào lòng mình.

Tựa như chính nàng đã tự đưa mình vào lưới vậy.