Lục Hựu Ninh đã đem cả tấm lòng gửi gắm nơi Lý Duệ, nên nàng quyết tâm phải đoạt hắn từ tay Lục Vãn, ra tay dứt khoát không chút chần chừ.
Nàng cười rạng rỡ, bưng bát canh lên, dịu dàng nói: “Hôm nay nhờ có tam biểu ca mà muội mới giành được cặp ngọc Long Phụng này, bát canh này coi như ‘mượn hoa hiến Phật’, tỏ chút lòng cảm tạ biểu ca.”
Lục Vãn cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, lặng lẽ ngồi xuống, không nói lời nào.
Lý Duệ không giống Lục Hựu Ninh, trước mặt bao người, hắn không dám quá phận. Đành giữ thái độ đúng mực, nhận canh và cảm tạ Lục Hựu Ninh. Nhìn thoáng qua Lý Dực, hắn lại tự tay múc một bát canh khác đưa đến trước mặt Lục Vãn.
“A Vãn hôm nay vất vả rồi, uống bát canh này bồi bổ.”
Mùi canh cá thơm ngọt nồng đậm, nhưng Lục Vãn khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác ghê tởm.
Thứ gì qua tay nam nhân này, dù có là tiên dược, trong mắt nàng cũng chỉ khiến người ta buồn nôn.
Nàng theo bản năng muốn từ chối, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Hựu Ninh. Đôi mắt phượng ấy chứa đầy giận dữ và ghen tuông, rõ ràng đang vô cùng tức tối.
Lục Vãn chợt lóe lên suy nghĩ: Nếu muốn khiến Lý Duệ nhanh chóng quyết định từ hôn, chẳng phải Lục Hựu Ninh chính là trợ lực tốt nhất sao?
Nghĩ vậy, nàng lập tức thay đổi thái độ, dịu dàng cảm tạ Lý Duệ, rồi gắp một món ăn hắn thích, đặt vào bát hắn.
“Biểu ca, món thịt Đông Pha này ngon lắm, huynh thử xem.”
Giọng nàng mềm mại, ngọt ngào như chim oanh vừa ra khỏi tổ, tiếng gọi “biểu ca” nghe đặc biệt uyển chuyển, mê người.
Không biết có phải ảo giác không, Lý Duệ dường như thấy đôi đũa trên tay Lý Dực khựng lại trong khoảnh khắc. Nhưng khi hắn nhìn kỹ hơn, Lý Dực đã gắp thức ăn đưa vào miệng, mắt cụp xuống, điềm nhiên uống rượu như thể chẳng màng đến mọi chuyện xung quanh.
Lý Duệ lại liếc sang Lục Hựu Ninh, thấy nàng tức giận đến mức khóe mắt đỏ lên.
Theo lẽ thường, để làm Lục Hựu Ninh vui lòng, lúc này hắn nên giữ khoảng cách với Lục Vãn.
Nhưng chẳng hiểu sao, hắn bỗng nảy ra ý muốn tuyên bố chủ quyền trước mặt Lý Dực, cũng nhân cơ hội thử xem Lục Hựu Ninh thực lòng với mình bao nhiêu.
Thế là, ngay trước mắt hai người, Lý Duệ đứng dậy, ngồi sát xuống cạnh Lục Vãn, chen vào cùng ghế với nàng. Hắn ghé sát tai nàng, giọng thân mật: “Hôm nay ta câu cá đến mỏi cả tay rồi. Muội tốt bụng, đút cho ta ăn đi.”
Tuy là lời thì thầm, nhưng âm lượng vừa đủ để người đối diện nghe thấy.
Khoảng cách gần đến mức hơi thở của hắn phả nhẹ lên mặt nàng, mang theo hương thơm của long diên hương, như một chiếc lưới tơ kín kẽ, muốn siết chặt lấy nàng.
Lục Vãn bỗng cảm thấy ngột ngạt, hô hấp trở nên khó khăn.
Cảm giác giả dối từ nam nhân này khiến nàng ghê tởm đến muốn nôn mửa.
Nhưng vì muốn ép Lục Hựu Ninh ra tay, nàng đành cố nén cảm giác ghê sợ, tiếp tục cùng hắn diễn trò.
Lục Vãn gượng ép nở một nụ cười, gắp một miếng thịt gà xé cungf măng non, đưa vào miệng hắn, nhân cơ hội ấy dịch người ra xa.
Lý Duệ ăn xong, lại chỉ vào món thịt ngỗng tẩm rượu, ra hiệu cho nàng gắp tiếp.
Khi Lục Vãn đưa đũa tới, ánh mắt nàng thoáng liếc qua Lục Hựu Ninh đối diện. Chỉ thấy nàng đang cầm đũa, đâm mạnh vào miếng thịt gà trong bát như muốn nghiền nát nó. Thần sắc ấy chẳng khác nào muốn phá nát cả cái bát ngọc thanh hoa đang cầm trong tay.
Lục Vãn định thu mắt lại, nhưng vô tình ánh nhìn của nàng và Lý Dực chạm nhau giữa không trung.
Khi ấy, Lý Dực đang nói chuyện với Lục Thừa Dụ. Có vẻ như Lục Thừa Dụ vừa kể một chuyện thú vị, khóe môi Lý Dực thoáng nở một nụ cười. Nhưng khi ánh mắt lướt qua nàng, tia nhìn lạnh lẽo ấy khiến nàng không khỏi run rẩy.
Cơn lạnh buốt từ ánh mắt hắn lan từ bàn chân lên tận đỉnh đầu, khiến nàng rùng mình.
Tay nàng run lên, miếng thịt ngỗng trên đũa rơi xuống…