Chương 22: Du ngoạn hồ

Chiếc xe ngựa lắc lư chầm chậm tiến về phía hồ Tẩm Tuyền. Lục Vãn tựa vào gối mềm, tâm tư phiêu dạt xa xôi, chợt nhớ về một số chuyện kiếp trước.

Ngày đó, nàng từng nói với Lý Duệ rằng, Lục gia có ý định gả Lục Hựu Ninh cho Dực Vương, cũng không phải hoàn toàn là lời dối trá.

Kiếp trước, Lục gia quả thực đã từng làm mai mối cho Lục Hựu Ninh và Dực Vương. Nghe nói Hoàng thượng cũng có ý như vậy. Khi mọi người đều tưởng rằng chuyện tốt này đã thành, bỗng dưng không biết vì sao, Lục Hựu Ninh kiên quyết không chịu gả cho Lý Dực, thậm chí còn làm loạn trong phủ.

Sau đó, Dực Vương rời khỏi Thượng Kinh, trở về Bắc Cương, hôn sự này cũng theo đó mà đổ vỡ.

Kiếp trước, nàng chỉ biết đóng cửa khuê phòng, bận rộn may vá áo cưới không hề ra ngoài. Lúc ấy cũng không cảm thấy có gì bất thường. Giờ nghĩ lại, mọi người đều nói Dực Vương lần này hồi kinh là vì ngôi vị Thái tử. Nếu quả thực như vậy, sao hắn lại đột nhiên rời khỏi Thượng Kinh, để ngôi vị Thái tử rơi vào tay Lý Duệ?

Với sự hiểu biết của nàng về Lý Dực, người này không sợ trời, không sợ đất, ngoại trừ bản thân hắn, không ai có thể ép hắn rời khỏi Thượng Kinh.

Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến hắn vào thời khắc quan trọng nhất trong cuộc tranh đoạt ngôi vị lại từ bỏ tất cả mà đi?

Chưa kịp nghĩ thông suốt, xe ngựa đã đến hồ Tẩm Tuyền.

Trước khi xuống xe, Lan Thảo lấy hộp phấn ra che đi vết hằn trên má trái của nàng, lo lắng nói: "Tiểu thư, lát nữa du ngoạn hồ, Duệ Vương và Dực Vương đều có mặt, lỡ như..."

Lục Vãn biết nàng lo lắng điều gì. Lý Duệ đa nghi, Lan Thảo sợ rằng nếu không cẩn thận, hắn sẽ phát hiện ra mối quan hệ giữa nàng và Dực Vương.

Lục Vãn trấn an nàng: "Ngươi cứ yên tâm, nhân vật chính hôm nay là Lục Hựu Ninh. Lên thuyền rồi, ta sẽ giả vờ say sóng mà vào trong khoang ngồi, tránh mặt bọn họ là được."

Dù là Lý Duệ hay Lý Dực, Lục Vãn đều không muốn gặp. Hai con rắn độc, bị ai cắn cũng đều trí mạng!

Xuống xe ngựa, Lục Vãn liền nhìn thấy chiếc thuyền hoa hai tầng đậu ở mép hồ, và đám người Lý Duệ đến trước nàng một bước.

Lý Duệ đang đứng dưới cành liễu trò chuyện với Lục Hựu Ninh, không biết nói gì mà Lục Hựu Ninh cười đến nghiêng ngả, cầm chiếc quạt tròn hoa phù dung làm bộ đánh vào Lý Duệ.

Giữa ban ngày ban mặt, người qua kẻ lại, hai người quả thật chẳng chút kiêng kỵ.

Cây quạt trong tay Lục Hựu Ninh sắp chạm đến Lý Duệ thì hắn quay đầu nhìn thấy Lục Vãn, mặt khẽ đanh lại, vội lùi hai bước tránh xa cây quạt của Lục Hựu Ninh, bước về phía nàng.

"A Vãn đến rồi, chúng ta đợi muội lâu lắm rồi!"

Lục Vãn giả bộ như không nhìn thấy cảnh vừa rồi, mỉm cười áy náy: "Người đi du ngoạn đông, trên đường xe ngựa chen chúc, khiến điện hạ phải đợi lâu."

"Không sao, chúng ta lên thuyền thôi!"

Lục Vãn thoáng quét mắt nhìn xung quanh, không thấy Lý Dực đâu, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.

Từ sau lần ở Linh Lung Các, Lục Vãn càng cảm thấy hắn đáng sợ. Hắn không đến là tốt rồi.

Nhưng vừa lên thuyền, Lục Vãn liền chẳng vui nổi nữa.

Trong khoang thuyền, tiếng sáo du dương, ca múa vui vẻ. Một đám vũ cơ y phục mỏng manh đang uốn lượn quanh Lý Dực, hắn lười nhác dựa vào ghế mỹ nhân, trên tay và bên hông treo mấy mỹ nhân tựa như treo ngọc bội, túi hương.

Lục Vãn làm như không thấy, bước thẳng qua, nhưng Lục Hựu Ninh thì đỏ bừng mặt, quay đầu bỏ đi.

Lý Duệ thấy tình cảnh này rất thích thú, lần đầu tiên không quấy rầy, đi theo Lục Vãn lên lầu hai thuyền hoa.

Tầng hai tầm nhìn rộng rãi, có thể thu hết cảnh hồ Tẩm Tuyền vào tầm mắt.

Hồ Tẩm Tuyền, hồ như tên, nước hồ xanh trong như suối, cảnh quan ven bờ cũng xinh đẹp độc đáo. Nếu không có những người này bên cạnh, Lục Vãn quả thật cũng có hứng thú ngồi thuyền mà ngắm cảnh.

Ba người ngồi xuống, người hầu dâng trà lên, các loại điểm tâm cũng được bày ra đĩa.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Lục Thừa Dụ cùng Lý Dực cũng lên lầu.

Lục Thừa Dụ ghi nhớ lời dặn của tổ mẫu, trước khi Lý Dực ngồi xuống, liền vội đẩy hắn đến ghế gần Lục Hựu Ninh, cười nói: "Nhờ có hai vị điện hạ nể mặt, huynh đệ tỷ muội chúng ta mới có buổi đoàn tụ hôm nay, cơ hội quả thực hiếm có, chi bằng tìm chút trò vui nào đó chơi?"

Lý Dực lười biếng dựa vào ghế, không chút hứng thú.

Lý Duệ lại rất vui vẻ cười hỏi: "Ngươi lại nghĩ ra trò gì thú vị?"