Chương 21: Hủy hoại thanh danh

Vì khuôn mặt bị sưng, Lục Vãn mấy ngày liền không ra khỏi viện, thậm chí cũng không đến Thượng viện thỉnh an.

Dần dần, mọi người trong phủ đều nghe tin Duệ Vương hoãn ngày cưới, thêm vào đó là nàng lại bị Quốc công gia phạt, đủ các loại lời đồn, suy đoán như nấm mọc sau mưa, đột ngột xuất hiện trong một đêm.

Có người nói hôn sự giữa nàng và Duệ Vương không thành; có người bảo nàng ỷ mình sắp gả cho Duệ Vương mà quên đi thân phận, muốn báo thù cho mẫu thân; cũng có người nói nàng đang đòi thêm sính lễ, đủ kiểu ồn ào, mỗi người một câu.

Cuối cùng, phiên bản được truyền ra là, nàng đã bí mật ra khỏi phủ gặp gỡ một nam nhân khác, bị Duệ Vương bắt gặp, đưa đến trước mặt Quốc công gia, Quốc công gia đã tát nàng một cái, sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt nài nỉ Duệ Vương không hủy hôn, chỉ lùi lại ngày hạ sính.

“Tiểu thư, sao người lại có thể nói về mình như vậy?”

Lan Thảo trợn tròn mắt, không hiểu nổi tại sao tiểu thư mình lại tự bôi nhọ thanh danh như vậy.

Thực ra, tin đồn cuối cùng này không phải ai khác, chính là Lục Vãn tự tay lan truyền.

Lục Vãn ngồi thẳng trước bàn chép kinh thư, vẻ mặt chăm chú, như thể không nghe thấy lời Lan Thảo nói.

“Tiểu thư...” Lan Thảo lo lắng sắp khóc, “Ai lại tự làm tổn hại thanh danh của mình như thế...”

Lục Vãn vẫn không ngẩng đầu: “Không khuấy nước, thì làm sao có sóng?”

Lan Thảo mím môi, suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra: “Tiểu thư làm vậy là vì Nhị tiểu thư?”

Lục Vãn chớp mắt, cười nói:

“Lan Thảo nhà ta thật thông minh!”

Càng nhiều rắc rối xảy ra giữa nàng và Lý Duệ, Lục Hựu Ninh càng không thể ngồi yên.

Khi nàng ta không thể ngồi yên, thì Thẩm Uyên cũng không thể ngồi yên.

Nàng đã nhờ Lan Anh phái người truyền tin chi tiết về việc Lục Hựu Ninh hôm đó gây ồn ào ở Thanh Hoài Các đến tai Thẩm Uyên.

Với trí thông minh của Thẩm Uyên, nàng ta chắc chắn nhận ra Lục Hựu Ninh đã động lòng với Lý Duệ.

Thẩm Uyên không coi nàng ra gì, dám chen chân vào trước để gả vào Duệ Vương phủ, chẳng qua là vì biết rằng trong nhà này, địa vị của nàng còn không bằng nàng ta.

Nhưng nếu Lục Hựu Ninh trở thành Vương phi, thì không chỉ riêng Thẩm Uyên không thể chen chân vào, mà ngay cả chốn dung thân của nàng ta cũng không còn, làm sao nàng ta có thể ngồi yên?

Một mồi câu hai con cá lớn, dẫu có bôi nhọ thanh danh cũng chẳng hề gì, dẫu sao kiếp này nàng cũng không có ý định gả chồng.

Chép hết kinh thư, Lục Vãn rửa tay, đúng lúc chuẩn bị ăn sáng thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chính là người ở Thượng viện đến mời nàng qua, nói rằng Trưởng Công chúa có chuyện muốn nói với nàng.

Lục Vãn thay đổi trang phục, cùng Lan Thảo đến Thượng viện.

Lúc này đã qua giờ thỉnh an, trong phòng Trưởng Công chúa không còn ai khác ngoài Diệp thị.

Vừa bước vào, Trưởng Công chúa đã nhìn chằm chằm bên má trái của nàng, đã vài ngày trôi qua nhưng dấu tay vẫn còn mờ mờ in trên đó.

Quốc công gia đúng là đã tát mạnh tay, dù sao nàng cũng là người sắp gả cho Duệ Vương, ít nhiều cũng nên nể mặt Duệ Vương chút đỉnh.

Nhưng nghĩ lại, Trưởng Công chúa lại thấy, việc đã xảy ra vài ngày mà Duệ Vương vẫn không đến thăm nàng lấy một lần, để mặc cho những lời đồn đãi bay tứ phía.

Nếu không phải bà nghiêm lệnh ngăn cản, thì chắc chắn những lời đồn làm tổn hại đến thanh danh sẽ bị phát tán ra ngoài.

Nghĩ như vậy, xem ra Duệ Vương đúng là không mấy quan tâm đến nàng.

“Nghe nói Duệ Vương đã hoãn ngày hạ sính, con thấy thế nào?” Trưởng Công chúa nhíu mày hỏi nàng.

Lục Vãn đáp:

“Chỉ là lùi lại vài ngày thôi, cũng là để làm tròn lòng hiếu thảo của Duệ Vương, như vậy cũng tốt.”

Thấy nàng không chút để tâm, Trưởng Công chúa giận dữ hừ một tiếng, bên cạnh Diệp thị không nhịn được mà cười mỉm.

“Thật là một kẻ ngốc! Hạ sính là việc lớn như vậy mà nói thay đổi là thay đổi, nói ra ngoài thật là mất mặt.”

Trưởng Công chúa lạnh lùng nói:

“Được rồi, nếu hắn đã viện cớ hiếu thảo, chúng ta cũng không thể từ chối. Nhưng con cũng không thể ngày nào cũng chỉ ở trong phòng không làm gì, tuy đã có hôn ước, nhưng cũng phải duy trì tình cảm chứ.”

Lục Vãn ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt mơ hồ.

Nhìn thấy vẻ không hiểu của nàng, Trưởng Công chúa tức giận không chịu nổi:

“Ta đã để Thừa Dụ mời Duệ Vương hôm nay đến hồ du ngoạn, con hãy đi cùng đi.”

Lục Vãn vừa định nói mình say sóng, thì Diệp thị đã nhanh chóng nói:

“Bây giờ là mùa xuân, thật là thời điểm thích hợp đến hồ du ngoạn”

“Ừm, Thừa Dụ còn mời cả Dực Vương, chi bằng gọi cả Ninh Nhi đến, đông người mới náo nhiệt!” Trưởng Công chúa thản nhiên nói.

Nghe vậy, Lục Vãn cười lạnh một tiếng.

Đây chính là cái cớ để nàng gặp Duệ Vương, mà lại tạo cơ hội cho Lục Hựu Ninh và Lý Dực gặp nhau.