Mọi người tản đi, Lục Vãn tựa như vừa trải qua kiếp nạn, toàn thân mệt mỏi, nàng ngả người dựa vào gối mềm, để Lan Thảo bôi thuốc lên đôi tay đau rát của mình.
Lan Thảo nhớ lại cảnh tượng kinh hiểm vừa rồi, sợ hãi nói: "Tiểu thư, may mà Dực vương vẫn còn chút lương tâm, cuối cùng cũng ra tay giúp đỡ."
Lục Vãn cười lạnh trong lòng, hắn đâu phải động lòng trắc ẩn, chẳng qua chỉ muốn cắt đứt hoàn toàn mọi ân oán giữa hắn và nàng, nên mới ra tay mà thôi.
Hiện giờ chuyện của đám tỳ nữ đã giải quyết, giữa nàng và hắn, từ nay không còn liên hệ.
Nghĩ đến đây, Lục Vãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thấy Lan Anh đóng kỹ cửa phòng rồi bước vào, nàng liền hỏi:
“Viện Thanh Hạnh gần đây có động tĩnh gì không?”
Lan Anh vốn được phái đi theo dõi Thẩm Uyên, lần này đột nhiên trở về, hẳn là bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lan Anh lại lắc đầu, ghé sát vào tai nàng nói khẽ:
“Thứ mà tiểu thư bảo tìm trước đây đã tìm thấy rồi. Biểu ca nói nó đang ở trong cửa tiệm của họ, hẹn trưa mai mời tiểu thư tới xem hàng.”
Lục Vãn không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến vậy, nàng vui vẻ khen:
“Biểu ca của ngươi quả thật giỏi giang. Ngươi bảo với huynh ấy, ngày mai ta nhất định sẽ đến.”
Hôm sau, từ sáng sớm, Lý Duệ quả nhiên sai người mang đến cho Lục Vãn rất nhiều vải vóc.
Nàng sai Lan Thảo thu nhận rồi lấy cớ đi mua chỉ thêu, xin phép Diệp thị cho ra ngoài. Đến giữa trưa, nàng mang theo Lan Anh và Lan Thảo đến phố Chu Tước.
Trước tiên, họ ghé vào tiệm bán chỉ thêu. Lục Vãn để Lan Thảo ở lại đó, còn mình cùng Lan Anh lẻn ra bằng cửa sau, rồi bí mật qua Linh Lung Các ở bên phố đối diện.
Kiếp trước, lý do Lý Duệ có thể thuận lợi lên ngôi hoàng đế không chỉ nhờ vào sự ủng hộ của Lục gia trên triều đình, mà còn vì hắn có được bản đồ mỏ sắt của Đại Tấn.
Tấm bản đồ này do Tiền Chuyển Vận Sứ Đặng Cao bí mật vẽ theo lệnh của Thái Tổ Hoàng Đế, ghi chép toàn bộ vị trí các mỏ sắt trong lãnh thổ.
Khi Thái Tổ băng hà, Đặng Cao vẫn chưa hoàn thành toàn bộ bản đồ. Đến đời Tiên Hoàng, Đặng gia bị kết tội lưu đày, tấm bản đồ thất lạc trong dân gian, và cuối cùng rơi vào tay Lý Duệ.
Nhờ có tấm bản đồ này, Lý Duệ tích trữ binh khí, uy hϊếp các vương gia khác, đồng thời bán sắt cho nước láng giềng để thu về nguồn tài chính khổng lồ, tạo thế lực vững chắc cho ngôi báu.
Sau khi trọng sinh, Lục Vãn quyết tâm phải phá hỏng con đường lên ngôi của Lý Duệ. Một mặt, nàng muốn cắt đứt liên minh giữa hắn và Lục gia, mặt khác, phải đoạt được tấm bản đồ này trước hắn.
Lục Vãn đã cẩn thận sai Lan Anh phái người tìm kiếm tấm bản đồ. Không ngờ, qua biểu ca của Lan Anh – người làm việc ở Linh Lung Các – họ phát hiện tấm bản đồ đang được cất giữ tại đây.
Đến cửa sau Linh Lung Các, chưa kịp gõ cửa, cánh cửa đã khẽ mở.
Biểu ca của Lan Anh – Ngô Tế – bước ra, vẻ mặt đầy áy náy nói:
“Nhị tiểu thư, biểu muội… thật xin lỗi. Sau giờ ngọ, có một vị quý khách đến bao cả tiệm. Hiện tại, Linh Lung Các không tiếp đón bất kỳ ai khác.”
Lục Vãn vốn đến đây với tâm trạng đầy hy vọng, nay lại gặp cảnh trớ trêu này, lòng không khỏi bực bội.
Điều nàng lo sợ nhất là Lý Duệ sẽ đoạt được tấm bản đồ trước mình – chỉ cần bản đồ còn chưa rơi vào tay nàng, lòng nàng sẽ mãi bất an.
Nhìn lên cửa sổ đóng kín của Linh Lung Các, Lục Vãn khẽ nói với Ngô Tế:
“Biểu ca, ta ra ngoài một chuyến không dễ dàng gì. Giờ đã vào bằng cửa sau, chúng ta cứ lặng lẽ vào trong xem hàng. Ta sẽ trả tiền rồi đi ngay, không làm phiền đến vị khách kia đâu. Ý huynh thế nào?”
Lan Anh cũng nài nỉ:
“Biểu ca, huynh giúp bọn muội đi, đồng ý với tiểu thư đi.”
Ngô Tế khó xử gãi đầu, cuối cùng đành thở dài:
“Nếu vậy, phiền nhị tiểu thư theo ta.”
Dứt lời, hắn né người nhường đường cho Lục Vãn vào trong, để Lan Anh ở lại canh chừng ngoài cửa.
Linh Lung Các vốn ngày thường tấp nập khách ra vào, nhưng hôm nay lại cửa đóng then cài, bên trong vắng lặng không một bóng người.
Ngô Tế dẫn Lục Vãn cẩn thận băng qua đại sảnh, đến một gian phòng nhỏ bên cạnh, mời nàng ngồi rồi chạy vào kho lấy hàng.
Chẳng bao lâu, Ngô Tế mang ra một chiếc hộp vừa tầm, trên mặt phủ đầy bụi.
Lục Vãn lấy khăn tay lau sơ rồi mở nắp hộp, bên trong hiện ra cả trăm khối ngọc thạch màu xanh.
Những khối ngọc này, có khối trơn nhẵn, có khối chạm khắc hoa văn, chim muông. Tuy nhiên, nét khắc rất bình thường, chất ngọc cũng chỉ là loại hạ phẩm, không có gì nổi bật, bảo sao chúng lại bị bỏ quên trong kho.
Nhưng đôi mắt Lục Vãn lại sáng lên, nàng chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đây chính là thứ mình cần tìm.
Nén lại sự phấn khích trong lòng, nàng hỏi Ngô Tế:
“Những khối ngọc này, các người định bán với giá bao nhiêu?”
Ngô Tế ngập ngừng:
“Những thứ này vốn chỉ dùng để kê thùng trong kho. Nhị tiểu thư thực sự muốn mua sao?”
“Ta muốn…”
“Bổn vương muốn!”
Lời của Lục Vãn chưa dứt, bỗng một giọng nói trầm lạnh vang lên tựa sấm giữa trời quan.