Chương 12: Bị đánh chết

Trước đó, Lục Vãn đã dựa vào việc hỉ phục bị đốt mà dọa được đám người của Lưu mụ, nhưng nay Lý Duệ đích thân ra lệnh, nàng làm sao có thể thoát?

Chẳng lẽ hôm nay nàng phải chịu chết tại đây sao?

Nhưng đại thù chưa báo, nàng sao có thể cam lòng?

Ánh mắt nàng bất giác liếc nhìn chiếc kéo sắc trong chiếc giỏ bên cạnh, Lục Vãn lộ ra vẻ quyết tuyệt trong ánh mắt — nếu hôm nay phải chịu chết ở đây, nàng sẽ cùng Lý Duệ đồng quy vu tận!

Tâm động theo ý, nàng lập tức cầm lấy kéo.

Nhưng ngay lúc đó, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, là Lục Thừa Dụ đã tới.

Vừa bước vào cửa, hắn vui vẻ nói: “Điện hạ, không cần tìm nữa, vừa rồi Dực Vương đã sai người đưa nha hoàn đó về phủ của ngài ấy rồi.”

Nghe vậy, mọi người đều ngỡ ngàng, kể cả Lý Duệ!

Lan Anh phản ứng nhanh nhất, vội vàng đẩy Lưu mụ ra, tức giận nói: “Nay người đã bị Dực Vương nhận lại, ngươi còn muốn làm nhục tiểu thư nhà ta sao?”

Lời này tuy hướng về phía Lưu mụ, nhưng thực ra là nói cho Lý Duệ nghe.

Đến lúc này, Lan Anh mới thực sự hiểu được vì sao tiểu thư nhà mình lại phải bằng mọi giá thoát khỏi Lý Duệ, nam nhân có vẻ ngoài cao quý nho nhã này, thực ra lại là một kẻ lòng dạ rắn rết, đa nghi vô tình.

Quyết định của tiểu thư là đúng, càng tránh xa nam nhân như thế này càng tốt.

Sắc mặt Lý Duệ có chút khó coi, trầm giọng hỏi Lục Thừa Dụ, “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Lục Thừa Dụ đáp: “Vừa rồi Dực Vương sai người đến tìm ta hỏi về một nha hoàn, hóa ra nàng ta không phải là nha hoàn ở Đông sương mà chỉ là một hạ nhân trong nhà bếp, tên là A Lăng. Chúng ta không tìm trong bếp nên đã bỏ sót.”

Ánh mắt Lý Duệ trở nên sâu thẳm, “Đã điều tra chính xác là nàng ta sao?”

Trên đường đến đây, Lục Thừa Dụ đã biết chuyện xảy ra ở Thanh Hoài Các, biết trong lòng Lý Duệ không vui, nên vội nói: “Đã xác nhận, nha hoàn đó cũng đã thừa nhận. Trước đó nàng ta còn sợ Dực Vương không nhận ra mình, nên trốn trong phòng khóc thầm.”

Lúc này, Lý Duệ mới thực sự yên lòng, hắn chỉ vào Lưu mụ, lạnh lùng nói: “Đám bà già này, dám mạo phạm A Vãn, còn đốt cháy hỉ phục của nàng, khiến nàng bị thương, người của phủ ngươi thì ngươi tự xử lý!”

Lý Duệ đích thân mở miệng hỏi tội, Lục Thừa Dụ nào dám không tuân?

Huống chi hắn biết rõ tất cả mọi chuyện đều do muội muội mình gây ra. Nay Lý Duệ chỉ trừng phạt đám người Lưu mụ, không lôi Lục Hựu Ninh vào, coi như đã nể mặt phủ Trấn Quốc Công, hắn nhất định phải nghiêm trị bọn họ, vừa để trả nợ nhân tình cho Lý Duệ, vừa giúp Lục Vãn xả giận.

Vì vậy, hắn ra lệnh cho gia nhân kéo đám Lưu mụ ra ngoài, đánh chết ngay tại sân của Thanh Hoài Các.

Tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai, Lục Hựu Ninh đứng đó mặt mày tái nhợt, nhìn thấy Lý Duệ sai người mang thuốc trị bỏng đến cho Lục Vãn, còn đích thân bôi thuốc cho nàng, không khỏi nghiến nát hàm răng bạc trắng.

Nàng vốn muốn lợi dụng chuyện Đông sương để khiến Lý Duệ và Lục Vãn nghi kỵ nhau, phá hủy cuộc hôn sự này. Ai ngờ lại xảy ra việc hỉ phục bị đốt, đúng lúc Dực Vương lại nhận nha hoàn kia là người mình ân sủng, khiến Lục Vãn không chỉ rửa sạch nghi ngờ mà còn làm Lý Duệ cảm thấy áy náy, quan hệ giữa hai người càng trở nên thân thiết hơn.

Còn bản thân nàng lại bị mang tiếng là kẻ độc ác hãm hại tỷ muội ruột thịt, nàng sao có thể cam lòng?

Trong đôi mắt hạnh của nàng thoáng hiện lên tia sắc lạnh, Lục Hựu Ninh cắn răng, bước lên phía trước, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Lý Duệ, cúi đầu khóc lóc sợ hãi: “Người là do muội sai đến, biểu ca nếu muốn trừng phạt, thì trừng phạt muội đi, xin biểu ca tha cho mấy vị mụ mụ này…”

Đầu nàng cúi rất thấp, để lộ phần cổ trắng ngần như ngọc, vừa vặn rơi vào tầm mắt của Lý Duệ.

Khi ấy, Lý Duệ đang bôi thuốc cho Lục Vãn, Lục Vãn rõ ràng cảm nhận được động tác của hắn chậm lại.