Vừa nhìn thấy Lý Duệ, đám người của Lưu mụ vốn đã hoảng loạn nay sợ đến mức quỳ bệt xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha tội.
Lý Duệ mặt đen như mực, bước vào phòng, bảo Lan Thảo đỡ Lục Vãn qua giường nghỉ ngơi, sau đó giữ lại Lan Anh để hỏi rõ đầu đuôi sự việc.
Lan Anh lanh lợi, chỉ vài câu đã kể rõ ràng chuyện Lưu mụ xông vào viện bắt người còn làm cháy hỉ phục. Cuối cùng, nàng liếc nhìn Lục Hựu Ninh đang im lặng không nói, cười lạnh: “Nếu không có người đứng sau chỉ đạo, dù gan to đến đâu, mấy người này cũng không dám làm nhục tiểu thư nhà ta như vậy. Mong Điện hạ làm chủ cho tiểu thư nhà ta, bằng không thật sẽ bị oan chết mất!”
Sắc mặt Lý Duệ âm trầm, không rõ vui buồn.
Lục Hựu Ninh nhìn Lý Duệ, mặt trắng bệch, cắn răng nói: “Chỉ vì hôm đó tỷ tỷ đến Đông sương, trong phủ xuất hiện nhiều lời đồn thổi... Vì lo cho thanh danh của tỷ tỷ nên ta mới bảo Lưu mụ đến kiểm tra…”
Lý Duệ nghe xong, đồng tử bỗng nhiên co rút, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Ngay sau đó, hắn tiến đến trước giường, đột nhiên đưa tay bóp lấy cằm của Lục Vãn, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng, cười mà như không: “Ngươi đã đến Đông sương!? Đến đó làm gì? Hửm?”
Lúc này, trong mắt hắn ánh lên sự tàn bạo mà Lục Vãn vô cùng quen thuộc.
Trước mắt nàng thoáng hiện lên bóng dáng khác của hắn — một thân triều phục màu vàng sáng của Thái tử, cũng bóp lấy cằm nàng, giọng điệu y hệt: “Ngươi lại mang thai con của hắn! Sao lại không cẩn thận như vậy? Hửm?”
Từ khi sống lại, Lục Vãn đêm nào cũng bị ác mộng bám lấy, vô số lần mơ thấy Lý Duệ đích thân ép nàng uống bát thuốc đỏ, tàn nhẫn gϊếŧ chết đứa con trong bụng nàng.
Dù nàng cầu xin, giãy giụa ra sao, hắn vẫn ngồi đó không chút động lòng, chỉ đến khi máu từ giữa hai chân nàng chảy ra hắn mới hài lòng buông tha nàng.
Nam nhân này đối với nàng thật sự quá tàn nhẫn!
Cắn răng đè nén nỗi hận thù trào dâng trong lòng, Lục Vãn nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt oán hờn: “Biểu ca không tin ta?”
Nước mắt nàng lập tức tuôn rơi.
Lý Duệ ngẩn người.
Nàng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy. Như người ta thường nói, dù dung mạo nàng diễm lệ, nhưng vì lớn lên trong am đường, lời nói và cử chỉ của nàng như khúc gỗ, chẳng khơi dậy nổi hứng thú hay lòng thương hại của ai.
Nhưng lúc này, nàng như biến thành người khác, đôi mày liễu chau lại, đầu mũi đỏ ửng, đôi mắt sáng long lanh đầy nước, nước mắt như những hạt châu đứt đoạn rơi xuống, khiến gương mặt nàng như một đóa lê đẫm sương.
Nàng càng khóc càng dữ, đưa tay lau nước mắt, bàn tay bị phồng rộp vì lửa đập vào mắt Lý Duệ.
Hắn nhớ lại cảnh tượng nàng vừa rồi không màng đến đôi tay, liều mình cứu hỉ phục. Sự nghi ngờ trong lòng hắn không khỏi giảm đi một nửa.
Hắn dịu giọng lại, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng thổi vào vết thương, dỗ dành: “Ta dĩ nhiên tin nàng. Chỉ là… nàng đến Đông sương làm gì?”
Khoảng cách gần, mùi long diên hương trên người hắn xộc thẳng vào mũi, Lục Vãn cắn răng nén lại cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày, nức nở nói: “Chỉ là ta chép kinh thư mang đến tiểu từ đường đốt, đi ngang qua đó, bị người hiểu lầm…”
Lý Duệ mỉm cười, “Hóa ra là vậy.”
Nhưng ngay sau đó, hắn quay người lại ra lệnh cho Ngộ An: “Đi gọi Thế tử gia tới đây, hôm nay nhất định phải giải quyết rõ ràng chuyện này, chỉ là một nha hoàn, bổn vương không tin không tìm được.”
Dứt lời, hắn quay lại nhìn Lục Vãn, cười nói: “Tam biểu muội vừa rồi nói cũng có lý, chi bằng để nhũ mẫu kiểm tra một phen, cũng coi như giúp nàng rửa oan.”
Lòng Lục Vãn chợt lạnh toát, toàn thân run rẩy.
Đây chính là Lý Duệ, hắn chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, điểm này hắn rất giống Trưởng công chúa — người nhà họ Lý trong hoàng tộc đều như vậy.
Dù nàng dùng khổ nhục kế tự thiêu tay mình, thậm chí đập đầu trước mặt hắn, hắn cũng không tin.
Nói cách khác, nếu nha hoàn trong Đông sương chưa tìm ra, hắn sẽ không thật sự tin nàng.
Bên cạnh, Lục Hựu Ninh nghe xong lời của Lý Duệ, ánh mắt sáng rực, lập tức nói: “Biểu ca anh minh, chi bằng để Lưu mụ kiểm tra cho tỷ tỷ, cũng xem như lập công chuộc tội.”
Lưu mụ bên ngoài đang lo lắng bất an, nghe thấy lời của Lục Hựu Ninh, lập tức đứng dậy bước vào phòng, tiến về phía Lục Vãn.
“Nhị tiểu thư, đắc tội rồi!”
Nhìn thấy Lưu mụ từng bước ép sát, Lục Vãn hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Lúc này, nàng giống như một con thú bị dồn đến đường cùng, bốn phía đều là gươm đao chém xuống, nhưng không một ai ra tay cứu giúp nàng!
Nàng bất giác nhớ đến Lý Dực.
Đêm qua, hắn rất hài lòng, nhưng đến phút cuối, hắn vẫn không chịu mở lời hứa giúp nàng.