Chương 11: Tôi Đến Đây Để Kết Hôn Với Anh

Giang Nhu vừa đi vừa há miệng đỏ thắm thở hổn hển. Con đường trên hòn đảo này quanh co khúc khuỷu, gồ ghề và dốc lên nhiều.

May mắn thay, trước đó cô đã đổi sang đôi giày đế cao su êm ái, nếu vẫn còn đi đôi giày cao gót trước đó, ước tính cả hai bàn chân sẽ bị phế.

Chu Trọng Sơn lặng lẽ quan sát Giang Nhu, thỉnh thoảng lại nhìn lên mặt cô.

Nhìn thấy giọt mồ hôi nhỏ bé đó rơi xuống.

Cổ họng người đàn ông lăn lộn.

Đôi mắt đen láy của anh né tránh như thể đang trốn chạy, rồi thu lại.

Sau một hồi lâu.

Giang Nhu rốt cuộc cũng nhìn thấy từng dãy nhà nhỏ xíu, có vẻ đây chính là khu nhà tập thể của quân nhân.

Chu Trọng Sơn là Đoàn trưởng, quân hàm cao, căn nhà được phân chia tuy đơn sơ nhưng đã là căn nhà to nhất và đẹp nhất trong khu.

Trước nhà là một cái sân rộng rãi.

Bên kia giăng một sợi dây phơi quần áo. Trên dây phơi có treo bộ quân phục màu lam xám, cùng với vài bộ quần áo trẻ em. Bốn phía sân là đất vàng, không được dọn dẹp nhiều, nhưng cũng tạm coi là gọn gàng.

Giang Nhu nhìn thoáng qua, ngay lập tức thức tỉnh bản năng dân tộc trong huyết quản.

Một cái sân lớn như vậy, không dùng để trồng rau trồng cây thì quả là lãng phí.

Cô ấy đang ngắm nhìn.

Bỗng giọng nói trầm ấm và từ tính của Chu Trọng Sơn vang lên.

“Tống Nham, cậu dẫn cô ấy vào nhà, tôi đi tắm và thay đồ, sẽ đến ngay.”

“Được rồi, Chu Đoàn trưởng!”

Tống Nham trả lời to, rõ ràng, chỉ thiếu chút nữa là theo quán tính mà đứng nghiêm chào.

"Chị dâu, đi bên này!"

Giang Nhu theo sau Tống Nham bước vào cửa.

Tống Nham buông chiếc rương da xuống, nghĩ có lẽ Chu Trọng Sơn và Giang Nhu hẳn có chuyện riêng cần nói, nên đặt đồ xuống rồi chuồn đi.

Trong nhà, chỉ còn lại Giang Nhu một mình.

Cô cẩn thận quan sát căn nhà này.

Căn nhà không lớn lắm, diện tích khoảng năm mươi đến sáu mét vuông.

Căn nhà chỉ có một bếp, một phòng và một sảnh, tuy nhỏ bé nhưng lại mang đến cảm giác rộng rãi và thoáng mát.

Căn nhà này không có lấy một món đồ nội thất ra hồn, không có lấy một tia sinh khí nào.

Chỉ có chiếc bàn vuông trong bếp là tạm ổn.

Giang Nhu nhìn xung quanh bốn phía, sau đó mở ra cửa phòng ngủ.

Trong phòng, cuối cùng cũng có một tủ quần áo, còn có một cái bàn viết cũ và một chiếc giường ngủ rộng hai mét.

Trên giường, bốn góc vuông vắn, xếp chồng lên nhau ba cái chăn.