Có những tiếng nói vang vọng không ngừng.
Nhưng Giang Nhu không hề dừng bước chân tiến đến.
Cô đi đến trước mặt Chu Trọng Sơn, cảm giác đầu tiên là…
Người đàn ông này cao hơn so với lần nhìn trước, ước tính cao tới 1m9.
Cô không thể không ngẩng cao đầu, lộ ra khuôn mặt ửng đỏ vì nắng, nhoẻn miệng cười nhẹ.
Nụ cười ấy, lộ ra chiếc má lúm đồng tiền nho nhỏ của cô.
Rất đẹp, rất ngọt ngào.
"Tôi tên là Giang Nhu, đồng thời cũng chính là Giang Tú Nhi thật sự. Khi tôi và cô ấy chào đời đã bị trao nhầm, bây giờ sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, tôi là người thay thế cô ấy đến kết hôn với anh."
Hai chữ kết hôn này, mềm mại nũng nà, truyền vào tai Chu Trọng Sơn.
Thật đúng như tên gọi.
Cô ấy nhìn có vẻ nhỏ bé và mong manh.
Anh nhanh chóng quay mặt đi, dời tầm nhìn khỏi Giang Nhu.
“Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, chúng ta hãy đổi chỗ khác để nói.”
Chu Trọng Sơn ở trong quân đội lâu rồi, khi nói chuyện, tự nhiên mang theo một ngữ khí ra lệnh không thể chối cãi.
Nhưng một người đàn ông mạnh mẽ như vậy.
Khi nhìn thấy Giang Nhu đang cầm chiếc rương da.
Anh vô thức đưa tay ra, muốn giúp nhấc chiếc rương da trông rất nặng nề kia.
Tuy nhiên, trong lòng bàn tay người đàn ông, là bùn đen nhầy nhụa cùng mùi hôi thối.
Chu Trọng Sơn vừa đưa tay ra, động tác bỗng đột ngột dừng lại.
Bàn tay to lớn lơ lửng giữa không trung, sau đó thu lại.
Trên khuôn mặt nam tính, mạnh mẽ của người đàn ông, thoáng hiện một tia bối rối khó nhận ra.
Tuy nhiên, Tống Nham đang đứng một bên, là một thanh niên thông minh. Ngay lập tức, anh ta hiểu rõ mọi chuyện là thế nào.
"Để tôi Chu Đoàn trưởng, tôi đến đây! Chị dâu, tôi đến giúp chị xách rương, chị xách nặng quá rồi."
Tống Nham không những nhận lấy rương da mà còn nói với vẻ mặt nhiệt tình tràn đầy.
“Chị dâu, tôi là lính canh gác của Chu Đoàn trưởng, Chu Đoàn trưởng rất bận, sau này chị có việc gì khó khăn, cứ tìm tôi! Tôi sẽ giúp chị giải quyết.”
“Tôi tên là Tống Nham, năm nay mười chín tuổi, chị gọi tôi là cục đá là được.”
"Từ hai năm trước khi bắt đầu nhập ngũ, tôi đã luôn đi theo Chu Đoàn trưởng. Chu Đoàn trưởng cũng là ân nhân cứu mạng của tôi. Nếu không có Chu Đoàn trưởng, tôi đã chết trên chiến trường từ lâu rồi. Vì vậy, chị dâu, chị cũng là ân nhân lớn của tôi ..."
Tống Nham đi theo Chu Trọng Sơn hai năm, nhìn Chu Trọng Sơn sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn ế.
Bây giờ vất vả lắm mới có một đại mỹ nhân, lại còn đến để kết hôn với Chu Trọng Sơn.
Đây không phải là lúc lơ là, nhất định phải giữ người lại!
Cả quãng đường, Tống Nham nói không ngừng.
Anh ta lải nhải suốt, Giang Nhu cũng thích nghe.
Thấy Giang Nhu tỏ ra hứng thú, Tống Nham càng nói hăng hái hơn. Anh ta kể tất tần tật cho Giang Nhu nghe về những thành tích bắn súng xuất sắc nhất của Chu Trọng Sơn tại sân tập.
Ba người đi một đoạn đường dưới trời nắng to.
Trên má Giang Nhu lấm tấm mồ hôi li ti.
Mồ hôi lăn dài theo má hồng của cô, từ từ chảy xuống, dính vào mái tóc đen bên tai.
Mái tóc ướt mềm dính vào mặt, càng tôn thêm vẻ mềm mại, nõn nà.