Chương 86: Nhất Định Không Vào Lớp Nhất.

Beta: Bánh Bao

Trong chớp mắt khi bước vào trường trung học trấn Xuân Thụ, Mộ Thanh Nghiên hoảng hốt.

Kiếp trước, vô số lần cô nằm mơ về lại nơi này.

Cô biết, như thế chỉ bởi vì đối với cô, bỏ học là tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng cô ở kiếp trước.

Lúc Mộ Chính Huy còn sống, điều kiện gia đình Mộ Thanh Nghiên xem như tốt.

Mộ Chính Huy là thầy giáo tự thi đỗ, tuy rằng tiền lương không cao, nhưng trường học lại ưu đãi miễn phí tiền học cho con cái, hơn nữa chữ viết của Mộ Chính Huy rất đẹp, một bút thành tài, kiếm thêm được một khoản thu nhập; Đinh Tú Phương lại hiền lành, nhà bọn họ trải qua một cuộc sống dư dả, thoải mái.

Khi đó, dù là Mộ Tâm Lan thành tích bình thường, Mộ Chính Huy cũng để chị ấy vào học ở trường trung học trấn Xuân Thụ.

Càng đừng nói đến thành tích xuất sắc như Mộ Thanh Nghiên, Mộ Chính Huy cực kỳ kỳ vọng vào cô.

Mộ Thanh Nghiên cũng tràn ngập tin tưởng con đường học tập của mình.

Nhưng đây đều là những chuyện khi Mộ Chính Huy còn sống.

Sau khi Mộ Chính Huy qua đời không bao lâu, linh hồn của Mộ Thanh Nghiên dường như cũng đi theo cha cô, không có tâm tư làm việc gì, không có tâm tư học tập.

Ngắn ngủi nửa tháng, thành tích học tập của cô rớt xuống không phanh.

Sau khi Đinh Tú Phương biết, từng tìm cô nói chuyện, nói trong nhà có thể trả được học phí cho cô, để cô nghiêm túc học tập, đừng cô phụ sự kỳ vọng của cha.

Lời nói của mẹ đánh thức cô, cô nhớ tới lúc cha còn sống từng nói về cuộc sống tốt đẹp của cô, lại cố gắng học tập.

Không đến một tuần, thành tích học tập được nâng lên.

Thầy cô giáo cũng mừng thay cho cô.

Nhưng là, trạng thái này rất nhanh bị phá vỡ - cô phát hiện sau khi cha qua đời, mẹ thường xuyên phải làm việc đến hơn mười giờ đêm, ăn mặc cũng kém trước kia rất nhiều.

Điều này khiến cô bừng tỉnh đại ngộ.

Mẹ nói trong nhà trả được học phí của cô, những điều mẹ nói có lẽ là sự thật, nhưng cũng khiến mẹ phải trả giá mồ hôi và nước mắt.



Sau khi hiểu rõ đạo lý này, Mộ Thanh Nghiên tiền trảm hậu tấu thôi học.

Sau khi cô thôi học, Đinh Tú Phương, Hách Tuệ Như, chị, còn có thầy cô giáo trong trường trung học, rất nhiều bạn học tới khuyên cô, nhưng cô nghĩ đến việc mỗi đêm về nhà, dáng vẻ mẹ tiều tụy, bướng bỉnh thôi học.

Hơn nữa nhanh chóng tìm cho mình chỗ học may, chuẩn bị một năm sau mở tiệm may.

Đáng tiếc sau này... ngay cả học may cô cũng không học được mấy ngày, liền có những biến cố liên tiếp xảy ra, khiến cô phải rời đi trấn Xuân Thụ.

Một lần nữa bước chân trở lại trường trung học, khiến trong lòng Mộ Thanh Nghiên sinh ra hoảng hốt, cảm giác như mình vẫn đang còn trong giấc mơ kiếp trước.

Nhưng mà, cảnh trong mơ của cô rất nhanh bị Tần Vĩ Văn đánh vỡ.

Áo trắng, quần đen, lưng mang một túi quân dụng, thiếu niên đẹp trai không biết khi nào thì đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: “Mộ Thanh Nghiên, em không tìm thấy chỗ báo danh phải không?”

Trong giọng nói của thiếu niên còn có chút chế nhạo, nữ sinh khác có thể còn buồn bực, nhưng Mộ Thanh Nghiên đã sống đến hơn ba mười tuổi ở kiếp trước, chỉ xem hắn như tiểu hài tử, cũng không so đo với hắn: “Vậy anh có biết không? Có thể chỉ đường cho em sao?”

“Không chỉ đường, nhưng có thể dẫn đường. Mộ Thanh Nghiên, em có dám đi báo danh với anh không?” Thiếu niên nhìn có vẻ cường thế, lại tà mị, nhưng chỉ có chính hắn mới biết, trong lòng hắn khẩn trương đến phát run.

Mộ Thanh Nghiên nhìn Hứa Thanh đang bước nhanh nhìn chằm chằm Tần Vĩ Văn, mím môi cười: “Dám a, vì sao không dám?”

Tần Vĩ Văn không nghĩ tới Mộ Thanh Nghiên sẽ trả lời như vậy, niềm vui đột nhiên tới, khiến nhất thời hắn có chút vô thố, đang lúc hắn nỗ lực hoàn hồn, Hứa Thanh đột nhiên ôm vai hắn: “Vĩ Văn, mình đến học lại với cậu.”

Tần Vĩ Văn nghe thấy, vui sướиɠ biến thành thất lạc, nhưng thiếu nữ xinh đẹp trước mặt nghịch ngợm tươi cười, khiến lòng hắn có một loại vui sướиɠ khác lạ, hắn kìm lòng không được, khóe miệng cũng cười lên.

Hắn nâng cánh tay ôm eo Hứa Thanh, ôn nhu nói với Mộ Thanh Nghiên: “Ba người chúng ta cùng đi đi.”

Tần Vĩ Văn thề, trước khi chân chính theo đuổi được Mộ Thanh Nghiên, hắn tuyệt đối sẽ không trêu đùa cô giống vừa nãy.

Bởi vì, hắn thắng, Mộ Thanh Nghiên sẽ khó chịu, hắn thua, sẽ rất mất mặt.

Hai tình huống này, hắn đều không muốn.

Cho nên trước khi theo đuổi được Mộ Thanh Nghiên, hắn cứ thành thật là được. Những lời nói thú vị này, cứ giữ lại sau này dùng vậy.

Từ cổng trường đến chỗ báo danh phải rẽ hai lần, cách khoảng hơn 100m, dọc đường đi, Tần Vĩ Văn im lặng không nói gì, hai mắt Hứa Thanh lóe sáng, nói chuyện với Mộ Thanh Nghiên: “Mộ Thanh Nghiên, cậu đã nghĩ xem sẽ học ở lớp nào?”

“Học ở lớp nào? Là sao?” Học sinh ngoan Mộ Thanh Nghiên nghĩ, phân lớp hẳn là chuyện của giáo viên đi? Thế nào học sinh có thể tự làm chủ phân lớp cho mình sao?



Còn có, trường cấp 2 trấn Xuân Thụ nhỏ như vậy, cho dù phân lớp, nhiều nhất cũng chỉ có hai lớp, hơn nữa chỉ có thể là hai lớp bình thường, sẽ không phải là lớp chọn và lớp thường, nếu không, đừng nói phụ huynh và học sinh sẽ ý kiến, các thầy cô cũng muốn ầm ĩ túi bụi.

Hứa Thanh thấy cô không biết chuyện, lôi kéo Tần Vĩ Văn đứng lại, nhỏ giọng giải thích cho cô: “Chính là, năm nay, Chu Á Bình cũng làm cô giáo dạy từ đầu tháng ba, không phải cậu không biết cô giáo này, tính khí nóng nảy, người lại có thế lực, cậu dám đi học lớp nhị của cô ấy sao?”

“Tính khi cô ấy nóng nảy tớ có biết. Nhưng có thế lực hay không, tớ không biết, trước giờ chưa từng nghe thấy. Kỳ thật, tớ đã nói với cô giáo Trịnh sẽ vào lớp của cô ấy, cậu có biết năm nay cô ấy chủ nhiệm lớp nào không?”

“Ông trời ơi.” Một tay Hứa Thanh đỡ trán: “Cô Trịnh là lớp nhị. Mộ Thanh Nghiên, cậu thực sự quyết định đến lớp nhị sao? Này thực sự là tin tức không tốt.”

Mộ Thanh Nghiên còn chưa kịp trả lời, Tần Vĩ Văn đột nhiên lạnh lùng mở miệng: “Còn có tin tức càng không tốt, Hứa Thanh, tớ cũng chuẩn bị vào lớp nhị, cậu có đi không?”

Quả nhiên là một tin tức còn tệ hơn.

Hứa Thanh phải nhận sự kinh hách nghiêm trọng, miệng há to có thể đút vừa một quả trứng gà.

Trời ạ, cho dù như thế, hắn vẫn không chịu buông tay một mực vẫn ôm vai Tần Vĩ Văn.

Bộ dáng của hắn trông vô cùng khôi hài, liền Tần Vĩ Văn đang kề vai sát cánh bên cạnh hắn trông cũng khiến người ta buồn cười. Mộ Thanh Nghiên kìm long không được nở nụ cười: “Hứa Thanh, cậu có thể làm diễn viên hài được đó.”

Bạn học đi ngang qua bên cạnh bọn họ nghe thấy lời của Mộ Thanh Nghiên, quay lại nhìn Hứa Thanh, cũng không nhịn được cười trộm.

Mà Hứa Thanh làm thế nào cũng không cười nổi.

Thực sự hắn không muốn gặp Chu Á Bình, lần đầu tiên hắn gặp giáo viên này, là bởi Chu Á Bình từng dạy vài ngày ở lớp của hắn. Bởi vì gia cảnh của hắn bình thường, thành tích bình thường, có việc gì Chu Á Bình cũng lấy hắn làm đề tài phản diện để dạy dỗ học sinh. Khi đó thiếu chút nữa hắn còn định đến tẩn cho cô ta một bài học.

Thành tích lại từ trung bình hạ xuống yếu.

Không có cách nào, hắn đành phải nhờ bạn tốt Tần Vĩ Văn đổi lớp cho hắn.

Tần Vĩ Văn thấy Hứa Thanh do dự nửa ngày cũng không quyết định được. Bỏ tay hắn đang khoác lên vai mình xuống, Tần Vĩ Văn vỗ vai hắn: “Đừng sợ, về sau đại ca bao ngươi.”

Hứa Thanh kiêng kỵ Chu Á Bình, lại không muốn tách ra khỏi Tần Vĩ Văn, thấy Tần Vĩ Văn như vậy, thở dài: “Huynh đệ, ta tin tưởng cậu.”

Bộ dạng này của Hứa Thanh, tựa như có chút thấy chết không sờn, khiến Mộ Thanh Nghiên không thể không nghĩ sâu sa, cô nghĩ, nhất định là Hứa Thanh bị Chu Á Bình chỉnh thảm. Xem ra mình cũng phải phòng bị cái người Chu Á Bình này một chút. Dù sao bây giờ mình đã không còn cha bảo kê cho nữa.

Bởi vì tháng ba là lớp ôn tốt nghiệp, không khí học tập tương đối khẩn trương, chỗ báo danh cũng không đặt ở văn phòng giáo viên giống trước kia, mà là trực tiếp đặt tại gian bên cạnh phòng học.

Trên bàn làm việc, mấy tờ biên lai, mấy giáo viên, mấy quyển sách ôn tập mới tinh, và sách giáo khoa, tạo thành một chỗ báo danh và phát sách đơn giản và tiện lợi.