Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược

Chương 81: Đến Cục Dân Chính.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Beta: Bánh Bao

Trong suy nghĩ của Mộ Tâm Lan, hiện tại nhà các cô đã là áo cơm không lo.

Mộ Thanh Nghiên tiếp tục hỏi: “Vậy chị nói xem, nếu về sau cuộc sống của Tống Hồng Quảng không tốt, có phải hắn sẽ lấy đứa nhỏ làm cái cớ để dây dưa với chị phải không? Làm phiền chị cũng thôi, nếu hắn làm phiền đứa bé, chị phải làm sao?”

“Này ... thế phải làm sao mới được?” Mộ Tâm Lan lập tức hoảng. Lúc này đây, cô càng bội phục Mộ Thanh Nghiên: Thế nào cô lại không nghĩ tới chuyện này?

Nghĩ đến Tống Hồng Quảng chết tiệt về sau còn có khả năng làm phiền mình và bảo bối của mình, hiện tại Mộ Tâm Lan giận không sao tả xiết.

Thậm chí cô còn nghĩ, nếu sinh ra đứa nhỏ để Tống Hồng Quảng khi dễ, không bằng đừng sinh ra nó.

Nhưng Nghiên Nghiên cũng đã nói, cơ thể của cô không thể phá thai, cho nên, không sinh là không được.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Cái này khiến Mộ Tâm Lan thật khó xử.

Mộ Thanh Nghiên không ngờ chị gái lại nghĩ tiêu cực như vậy, cô đành phải nói ra chủ ý của mình.

“Cho nên, đứa nhỏ chúng ta nhất định phải sinh, nhưng tốt nhất là lặng lẽ sinh ra, sinh ra sau, nói với người ngoài là đứa nhỏ được chúng ta thu dưỡng, chị cảm thấy thế nào?”

“Lặng lẽ sinh?” Ánh mắt Mộ Tâm Lan sáng rỡ nhìn Mộ Thanh Nghiên, đột nhiên cô cảm thấy em gái mình giống cha, bọn họ giống nhau, đều là người dám nghĩ dám làm, ngược lại, cô lại quá thành thật.

Có lẽ về sau cô không thể lại làm người thành thật như thế.

Cô dạy Nghiên Nghiên học tập, mà bây giờ, điều cô cần làm là nghe theo Nghiên Nghiên sắp xếp.

“Được, Nghiên Nghiên, chị nghe em, liền làm như vậy. chuyện đi Huyền Dương làm đại diện ở xưởng làm thạch chị cũng không có gì lo lắng, tất cả đều nghe em sắp xếp.” Mộ Tâm Lan nói xong, cảm thấy cuộc sống của mình thực sự giống như lời nói của Mộ Thanh Nghiên ngày hôm qua: kết thúc vở kịch buồn, bắt đầu vở kịch vui.

“Được, việc này cứ để em sắp xếp, chị dưỡng thai cho tốt, ngày mai bắt đầu học làm thạch với em.”

“Được, chờ chút chị đến cục dân chính ly hôn với Tống Hồng Quảng, em đi cùng chị không?”

“Đương nhiên rồi, em muốn đi cùng chị, ngày mai cả nhà chúng ta đều đi.”

Khoảng chừng hơn tám giờ Tống Hồng Quảng liền đến.

Vẻ mặt tiều tụy, khuôn mặt không giấu được vui sướиɠ của ngày hôm qua đã không còn, chỉ còn lại thần sắc mờ mịt sợ sệt.



Tối hôm qua Tống Hồng Quảng chịu không ít tội.

Tối hôm qua, sau khi Tằng Quế Hương và Tống Phúc Oa biết hắn muốn ly hôn, răn dạy hắn mấy giờ liền, đều nói đầu hắn để nước vào, không sống thật tốt với Mộ Tâm Lan lại đi dây dưa với Lý Tuyết.

Mẹ của Lý Tuyết vốn có tiếng xấu, Tằng Quế Hương còn không vừa mắt bọn họ, này cũng là nguyên nhân lúc trước Tống Hồng Quảng và Lý Tuyết qua lại với nhau rất lâu nhưng không dám công khai chuyện yêu đương.

Tằng Quế Hương cảm thấy, nhất định là Lý Tuyết giống mẹ của cô ta, tính tình lả lướt thích ong bướm, là người không chung thủy, có thể bỏ chồng đi theo Tống Hồng Quảng, thì cũng có thể bỏ Tống Hồng Quảng đi theo người khác.

Tống Hồng Quảng cũng không đồng ý với những gì Tằng Quế Hương nói.

Hắn và Lý Tuyết là có tình cảm, hắn là người đàn ông đầu tiên của Lý Tuyết, thậm chí còn có khả năng là người đàn ông duy nhất của em ấy. Bởi vì Lý Tuyết nói, chồng của cô trên phương diện kia không được, bọn họ kết hôn lâu như vậy nhưng chưa từng trải qua cuộc sống vợ chồng.

Hơn nữa, hôm kia lúc hắn quyết định ly hôn, Lý Tuyết còn đưa cho hắn hơn ba nghìn đồng cô ấy tiết kiệm được, tình nghĩa của Lý Tuyết đối với hắn sao có thể đem so sánh với người mẹ chỉ biết bán thân thể để mưu lợi chứ?

Vả lại, Lý Tuyết cũng nói, chờ hắn ly hôn xong, cô tức khắc kết hôn với hắn, sau khi kết hôn, bọn họ sẽ mở một cửa hàng thực phẩm chín ở thành phố Huyền Dương, tuyệt đối phát tài.

Nói thực ra, chuyện cuối cùng mà Lý Tuyết nói, chính là tâm tư của hắn.

Mấy ngày trước, có người dùng một nghìn đồng cưỡng ép mua công thức đồ chín hấp tương trong tay hắn, giây phút kia, hắn đã biết giá trị công thức đồ chín hấp tương của nhà họ Mộ.

Lúc đó hắn còn có ý tưởng đến thành phố Huyền Dương mở một cửa hàng thực phẩm chín để phát tài.

Hắn cũng từng nghĩ sẽ bàn bạc với Mộ Tâm Lan, nhưng Mộ Tâm Lan cái người này, thành thật giống hắn, hai người bọn họ kết phường làm ăn, ha ha, hắn thật không dám tin tưởng.

Nhưng còn Lý Tuyết, đích thực là sinh ra đã biết buôn bán.

Khoảng thời gian trước, lúc hắn nhớ Lý Tuyết, từng vụиɠ ŧяộʍ đến cửa hàng thực phẩm chín nhà chồng nhìn cô ta, lúc cô ta mở miệng, mười cái Mộ Tâm Lan cũng không so được.

Trong lòng Tống Hồng Quảng định đánh chủ ý, sau khi ly hôn với Mộ Tâm Lan, sau đó sống với Lý Tuyết, hợp tác vì ngày mai tốt đẹp.

Nhưng đến cùng, ly hôn là việc lớn, hơn nữa, hôm qua Tằng Quế Hương và Tống Phúc Oa làm ầm ỹ, hôm nay trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút không nỡ.

Giống như ly hôn với Mộ Tâm Lan là muốn chuyện cực kỳ ngu ngốc.

Sau này, vẫn là nhớ tới Lý Tuyết kiều mỵ, tươi cười, trong túi áo có hơn ba nghìn đồng, mới chặt đứt ý nghĩ hối hận của hắn.

Lại vẫn không thấy thoải mái.

Tương phản với tình huống của Tống Hồng Quảng, đáy mắt, lông mày của Mộ Tâm Lan đều mang theo vui vẻ, dường như không phải cô đến để ly hôn, mà mà đến kết hôn với người trong lòng.



Mộ Thanh Nghiên biết rõ, kỳ thật, trong lòng chị gái phi thường để ý đến chuyện ly hôn, chẳng qua, chị gái cô cảm thấy không đáng vì một người không có bản lĩnh như vậy, cũng thuận theo cảm xúc của mình, bắt buộc bản thân phải nghĩ đến những điểm tốt, để những chuyện tốt tẩm bổ cho tâm trạng của mình.

Mộ Thanh Nghiên cảm thấy như thế cũng tốt, không đến thì không biết rằng Mộ Tâm Lan biểu lộ ra cảm xúc vui sướиɠ như thế kí©h thí©ɧ đến Tống Hồng Quảng.

Tống Hồng Quảng cho rằng, theo như Mộ Tâm Lan nhu nhược, không có chủ kiến, biết hắn muốn ly hôn với cô, không khóc đến chết đi sống lại, ít nhất cũng phải trầm lặng mới đúng?

Vì sao trên mặt cô lại chỉ có vui sướиɠ và không kiên nhẫn?

Chẳng lẽ cô ta giống mình, cũng có đối tượng thân mật?

Nghĩ đến đây, Tống Hồng Quảng khó chịu nhìn về hướng Mộ Tâm Lan, phát hiện, người vợ nhỏ hắn sắp ly hôn, nghiêm túc mà nói, tướng mạo xinh đẹp, tuy rằng không phải loại hắn thích nhưng khẳng định sẽ không thiếu người thích như vậy.

Nghĩ đến hắn cũng có khả năng bị Mộ Tâm Lan đội nón xanh, hắn phi thường không cam lòng, nhưng, hắn vội vã muốn ly hôn, trừ việc chỉ biết buồn bực, cũng không làm gì khác.

Hắn sợ chuyện ly hôn ngâm nước nóng, không thành.

Hắn cảm thấy, cho dù Mộ Tâm Lan có người thân mật, cũng không nhất định muốn ly hôn, sự việc vỡ lở, không nói hắn bị mất mặt, làm không tốt, cũng không ly hôn được.

Đây cũng không phải là điều hắn hy vọng.

Cho tới bây giờ, ly hôn không phải là chuyện vẻ vang, cho nên, lúc bốn người nhà họ Mộ và Tống Hồng Quảng đi về hướng nhà ga, mỗi khi có người hỏi, cũng không ai dám nói bọn họ đến cục dân chính trong thành phố Huyền Dương để làm thủ tục ly hôn cho Tống Hồng Quảng và Mộ Tâm Lan.

Bọn họ chỉ nói là đi có việc.

Đinh Tú Phương vốn định chỉ mình bà đi đến Huyền Dương với Mộ Tâm Lan, Mộ Thanh Nghiên và Mộ Tử Khiêm ở nhà trông quán.

Nhưng Mộ Tâm Lan yêu cầu để Mộ Thanh Nghiên cùng đi, còn nói là sau khi ly hôn xong đến bệnh viện khám xem, Đinh Tú Phương không dám cự tuyệt cô, đành phải đáp ứng.

Kỳ thật bà cũng muốn sớm một chút có được đáp án cho chuyện mà Mộ Thanh Nghiên nói, gì mà “thân thể Mộ Tâm Lan không thích hợp phá thai”

Thủ tục ly hôn thật thuận lợi.

Nhân viên trong cục dân chính cũng từng có ý đồ khuyên giải, nhưng Mộ Thanh Nghiên lặng lẽ nói cho cô biết, ly hôn chẳng những do anh rể đề nghị, hơn nữa hắn còn là người có tính bạo lực gia đình.

Nghe thấy thế, nhân viên nhìn thoáng qua Mộ Tâm Lan nhu nhu nhược nhược, lại nhìn đến vẻ mặt đầy lệ khí của Tống Hồng Quảng, không nói thêm lời vô nghĩa, gia tăng tốc độ làm việc.

Làm xong thủ tục, ở trong phòng nghỉ của cục dân chính, Tống Hồng Quảng đưa cho Mộ Tâm Lan ba trăm đồng, để cho cô viết một bản cam kết làm phí phá thai, Mộ Thanh Nghiên nhận tiền thay, cũng nói: “Ngươi cũng phải viết một phần cam kết, viết rằng chính ngươi không cần đứa nhỏ trong bụng chị gái ta.”

Tống Hồng Quảng còn cho rằng, Mộ Thanh Nghiên muốn hắn viết, là thủ tục phải có khi phá thai tại bệnh viện, yên lặng làm theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »