Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Tẩu Nghịch Tập Công Lược

Chương 8: Từ Hôn 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tần Lệnh Sơn là thật đang trách Tần Vĩ Văn, hắn để Tần Vĩ Văn đính hôn với Mộ Thanh Nghiên là để báo ân, nhưng đây là xem xét đến Mộ Thanh Nghiên trên mọi phương diện đều tốt.

Trước khi đính hôn cũng đã hỏi qua ý kiến Tần Vĩ Văn, tuy rằng cũng có định hướng và ép buộc, nhưng ngay từ đầu tiểu tử thối này không đồng ý thì ai ép buộc hắn chứ?

Sau khi đồng ý đính hôn lại đổi ý, còn bắt nạt con gái nhà người ta, nhân cách như vậy, người làm cha như hắn không nổi giận sao?

Bị cha mình khiển trách, Tần Vĩ Văn vẫn còn mờ mịt, hắn liếc qua đôi mắt còn hồng hồng của Mộ Thanh Nghiên, trong lòng thầm mắng: ngoài miệng Mộ Thanh Nghiên nói là từ hôn, xoay người liền khóc nháo, thực ra cô ta muốn thế nào? Định lạt mềm buộc chặt sao?

Trong lòng Tần Vĩ Văn cũng không sợ Tần Lệnh Sơn trách mắng, thành tích học tập xuống dốc không phanh, lại vướng vào chuyện trai gái không thể nói, hắn quyết định mặc kệ chính mình, quyết định sa đoạ.

Hắn không ngờ, chuyện Mộ Thanh Nghiên sắp làm khiến cuộc đời hắn xuất hiện bước ngoặt to lớn.

Thấy Tần Lệnh Sơn nôn nóng, Mộ Thanh Nghiên đề nghị: “Chú Sơn, con không có ý coi thường anh Vĩ Văn. Chú đừng nóng, chú đi tiếp khách trước, lát nữa chúng ta tìm chỗ kín đáo nói chuyện này được không?”

Tần Lệnh Sơn vẫn nhớ tới Thẩm Tiêu Nhiên ở phòng khách, Thẩm Tiêu Nhiên là khách quý trong lòng hắn, hắn không muốn chậm trễ thất lễ.

Hắn híp mắt gật đầu: “Được, Khải Văn, ngươi mang chị Nghiên Nghiên đi lên thư phòng trên tầng, Vĩ Văn theo ta ra tiếp Tiêu Nhiên.”

“Thế nào anh Tiêu Nhiên cũng đến?” Thiếu niên 17 tuổi nghe đến Thẩm Tiêu Nhiên, người mà hắn bội phục, vừa ngạc nhiên vừa lạc lõng.

Hắn sắp sa đoạ rồi, lấy mặt mũi nào gặp anh Tiêu Nhiên?

Nhưng hắn vẫn muốn gặp.

“Hắn tới thăm bác hắn, trên đường gặp ta, ta mời hắn tới nhà ngồi chút, cũng biết nhà biết cửa.” Tần Lệnh Sơn còn tức giận, hắn cũng không phải là người qua loa, nghĩ đến những lời của Mộ Thanh Nghiên, hắn tạm thời đè xuống bất mãn với Tần Vĩ Văn.

Nói công bằng, dùng đại sự cả đời của con trai cả đi báo ân, hắn không phải không thấy áy náy.

Bày trà thuốc, dưa và trái cây đãi khách, lại phái cấp dưới đi mua đồ ăn, Tần Lệnh Sơn nói với Thẩm Tiêu Nhiên và Lạc Tuấn: “Thật ngại quá, trong nhà vừa lúc có chút việc muốn xử lý, các ngươi ở trong này nghỉ ngơi, nửa giờ, nhiều nhất là nửa giờ ta sẽ quay lại.”



Thẩm Tiêu Nhiên và Lạc Tuấn cùng gật đầu: “Chú Tần không cần khách khí, chú cứ làm việc của chú đi.”

Mới nói vài câu với Thẩm Tiêu Nhiên, Tần Vĩ Văn tha thiết nhìn Thẩm Tiêu Nhiên vài lần mới đi theo Tần Lệnh Sơn lên lầu hai.

Hách Tuệ Như đã lên thư phòng từ trước, bà mang lên dưa hấu và trái cây, đưa cho Mộ Thanh Nghiên: “Nghiên Nghiên, mau tới đây ăn, dưa hấu này rất ngọt.”

“Cảm ơn dì Tuệ” Biết Hách Tuệ Như thật tâm đối đãi mình, Mộ Thanh Nghiên đưa cho Tần Khải Văn một miếng dưa hấu, chính mình cũng cầm cắn một miếng: “Thực sự rất ngọt.”

“Ừ, rất ngọt, ăn thật ngon.” Béo ú Tần Khải Văn ngấu nghiến cắn một miếng, có khí thế tráng sĩ nuốt núi sông.

Mộ Thanh Nghiên chầm chậm ăn xong một miếng dưa, Tần Lệnh Sơn mang Tần Vĩ Văn đi lên.

Mộ Thanh Nghiên nhìn bốn người, ánh mắt dừng lại trên người Tần Khải Văn.

Hách Tuệ Như phản ứng được, nhanh chóng sai Tần Khải Văn ra ngoài: “Khải Văn, người đi xuống tiếp anh Tiêu Nhiên được không?”

Tần Khải Văn đã 10 tuổi không cam lòng, nhưng nhớ tới ánh hào quang đầy mình Thẩm Tiêu Nhiên, không cam lòng nhanh chóng biến mất, hắn nghe lời gật gật đầu, mỗi tay cầm một miếng dưa đi xuống lầu.

Tần Khải Văn đi rồi, trong thư phòng bỗng yên tĩnh.

Tần Lệnh Sơn hắng giọng một cái, chuẩn bị nói lời dạo đầu, Mộ Thanh Nghiên đã nhẹ nhàng lên tiếng: “dì Tuệ, chú Sơn, con từ lúc đầu đã có ý định từ hôn.”

“Ngươi, ngươi là xem thường Vĩ Văn nhà chúng ta?” Tần Lệnh Sơn nghĩ đến lý do này.

“Không phải là vấn đề xem thường hay không, con cùng anh Vĩ Văn đều còn nhỏ, còn không biết yêu thích là gì, hiện tại đều nói đến tự do yêu đương, các người lại ép chúng con đính hôn, chúng con đều cảm thấy không được tôn trọng.”

“Nhưng là…” Tần Lệnh Sơn muốn giải thích một chút, Mộ Thanh Nghiên đã đánh gãy lời hắn muốn nói.



“Chú Sơn, chú hãy nghe con nói hết. Con biết chú muốn báo đáp ân cứu mạng Khải Văn. Nhưng là chú Sơn, có nhiều kiểu báo ân, chú lại chọn biện pháp ngu nhất.”

“Ngu? Nghiên Nghiên, lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám nói ta như vậy.” Tần Lệnh Sơn thở dốc, hắn nghĩ nếu người khác nói hắn như thế là chọc tức hắn, nhưng lời nói của Mộ Thanh Nghiên tuy rằng đả kích hắn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn không thể phản bác.

“Đây là suy nghĩ chân thật của con. Chú Sơn, con còn nhỏ tuổi, còn không biết thích là gì, anh Vĩ Văn cũng như thế, các người quyết định hôn nhân của chúng con khiến chúng con đều tổn thương, cho nên con muốn chấm dứt.”

Lời nói của Mộ Thanh Nghiên khiến Hách Tuệ Như động tâm, Tần Lệnh Sơn lại vẫn không cho là đúng: “Nghiên Nghiên, người và Vĩ Văn đều là những đứa trẻ tốt, ngươi phải tin chúng ta, các ngươi sau này nhất định sẽ tốt đẹp.”

“Chú thật cảm thấy như vậy? Con hỏi chú Sơn, chú biết thành tích của anh Vĩ Văn trượt từ khi nào không? Còn có, chú Sơn, cho dù thành tích của anh Vĩ Văn không tốt, nhưng con đã thôi học, chú cảm thấy sau này con và anh ấy sẽ có tiếng nói chung sao? Nếu không có tiếng nói chung, hôn nhân của chúng ta sẽ hạnh phúc sao? Nếu con không hạnh phúc, chú còn nói là báo ân sao? Không phải biến thành lấy oán trả ơn đi?”

Lời nói của Mộ Thanh Nghiên đánh trúng chỗ đau trong lòng Tần Lệnh Sơn

Sao hắn không biết Tần Vĩ Văn đối với cuộc hôn nhân này có ác cảm? Sao hắn lại không biết ngắn ngủi một tháng sau khi đính hôn, Tần Vĩ Văn từ một học trò giỏi biến thành người kém cỏi nhất.

Nhưng, Mộ Chính Huy cứu Tần Khải Văn là sự thật không thể xoá bỏ.

Hắn tưởng rằng để con trai lớn ưu tú của mình đính hôn với Mộ Thanh Nghiên ưu tú là một cách báo ân, thật không ngờ Tần Vĩ Văn nhà mình thấy uỷ khuất cũng thôi, Mộ Thanh Nghiên cũng cảm thấy uỷ khuất.

“Chú Sơn, kỳ thật cho đến bây giờ nhà con cũng không muốn các người báo ân gì, con nghĩ, trong khoảnh khắc cha con cứu Khải Văn, nhất định chỉ nghĩ đến việc cứu người, không nghĩ đến những cái khác. Cho nên, nể mặt cha con, cầu chú bỏ qua cho con, bỏ qua cho anh Vĩ Văn, cũng bỏ qua cho Khải Văn đi.”

Mộ Thanh Nghiên rất muốn nói cho Tần Lệnh Sơn, sau khi Khải Văn lớn lên, biết nguyên nhân Tần Vĩ Văn sa đoạ, hắn luôn cảm thấy áy náy với Tần Vĩ Văn, tình nguyện để Tần Vĩ Văn liên luỵ, sống thật vất vả.

“Chú Sơn, dì Tuệ, còn một việc càng quan trọng hơn con muốn nói với các người. Chỉ là, trước tiền hai người phải đáp ứng con, nhất định phải bình tĩnh, trước khi sự tình được giải quyết không được giận chó đánh mèo sang anh Vĩ Văn. Chú, con muốn nghe chú cam đoan.”

“Chuyện gì nghiêm trọng như thế?” Tần Lệnh Sơn nhìn Hách Tuệ Như cũng đang không hiểu ra sao, ánh mắt hai vợ chồng cùng nhìn về hướng Tần Vĩ Văn.

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Vĩ Văn đỏ lên, hắn biết Mộ Thanh Nghiên định nói gì với cha mẹ.

Hắn nghĩ, như vậy cũng tốt, chuyện hắn và Tiền Tiểu Ngọc từ trong miệng Mộ Thanh Nghiên nói ra so với hắn hoặc Tiền Tiểu Ngọc nói ra tốt hơn chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »